Năm mới đến gần, công việc bề bộn. Kỷ Tranh Nguyên được coi như người thừa kế chính thức trong công ty đang sôi nổi bày tỏ quan điểm của mình trong các hoạt động, còn Kỷ Thanh cứ ở nhà miết, buồn chán lướt lướt điện thoại, thỉnh thoảng nhớ nhung thầy Cố của cậu.
Đúng lúc này, Kỷ Tranh Nguyên gọi điện thoại đến, “Tiểu Kỷ, năm nay anh không thể đón sinh nhật cùng em được, công ty bộn bề công việc, anh thật sự không thể rời đi.”
Vừa hay trên ti vi chợt hiện lên hình ảnh Kỷ Tranh Nguyên dắt sao nữ trẻ tuổi xinh đẹp lên thảm đỏ. Truyền thông đánh giá anh rất cao, phút cuối cùng còn nói, giám đốc tương lai của công ty giải trí Kỷ Thế chính là cậu cả Kỷ phong lưu phóng khoáng đang đứng trước mặt chúng ta – Kỷ Tranh Nguyên.
Kỷ Thanh “Ừm… ” một tiếng rồi không biết nói gì tiếp nữa nên đành xem nốt TV.
Chương 24
Khai giảng xong tất cả lại trở về nhịp sống ngày thường, khác là tối thứ Tư nào Kỷ Thanh cũng mang sách giáo khoa Toán chạy đến chỗ nhà trọ của Cố Dần, nhìn như đang học kì thực muốn nhìn người mà quấn anh cả đêm.
Cố Dần đúng là một người thầy thân thiết dễ gần, anh còn gọt vỏ trái cây chiêu đãi Kỷ Thanh. Kỷ Thanh nhìn quả táo cắt thành miếng nhỏ, run người, “Em chưa từng được ai gọt vỏ cho.” Cậu xạo thôi chứ anh trai và nữ đầu bếp sẽ gọt cho cậu, nhưng cậu phát hiện thầy Cố rất nhẹ dạ, chỉ cần cậu giả bộ đáng thương khóc huhu, thầy Cố sẽ sờ sờ đầu cậu.
Quả nhiên, Cố Dần xoa tóc Kỷ Thanh rồi nhét một cây tăm vào tay cậu, “Được rồi, mau ăn đi, ăn xong ngồi làm đề, đề này mà em còn làm sai nữa.”
Kỷ Thanh đỏ mắt móc cái túi bóng trong ngực ra, “Em không muốn ăn hết vì ăn hết sẽ không có nữa, em muốn mang về nhà, như vậy mỗi ngày em đều có thể ăn táo đã được gọt.”
Kỷ Thanh ngừng thở.
Chiêu trò giả nghèo giả khổ của cậu quả nhiên có tác dụng, Cố Dần cau mày quyết định, “Để thầy dạy em cách gọt.”
“Cầm tay dạy ạ?”
“Ừm…”
Bọn họ ngồi song song, lúc Cố Dần nắm chặt tay Kỷ Thanh, dạy cậu cách dùng dao nhỏ như thế nào, Kỷ Thanh còn chưa kịp run lên vì hai người được tiếp xúc thân mật, Cố Dần đã run trước rồi.
“Nhóc à sao tay em trơn thế? Thầy mới cầm vào tí thì trượt ra ngoài.”
Kỷ Thanh cười trộm trong lòng nhưng ngoài miệng lại nghiêm túc nói, “A? Vậy thầy phải nắm chặt hơn nữa!”
Cố Dần tăng thêm lực lại thấy run, “Thầy có cảm giác như đang ngắt bông gòn vậy.” Anh buông tay ra lắc lắc, xúc cảm khi chạm vào làn da mềm mại của Kỷ Thanh còn quẩn quanh đầu ngón tay. Anh vô tình nhìn thấy mu bàn tay trắng nõn của Kỷ Thanh đã hiện lên vết đỏ nhàn nhạt.
Cố Dần ngạc nhiên thốt lên, “Đôi tay của em được cưng chiều quá!” Anh lo lắng nói, “Thôi, em đừng dùng dao nữa, thầy sợ em run tay cắt mất một miếng thịt luôn.”
Kỷ Thanh bật cười, “Làm gì đến nỗi đó hả thầy…”
“Là thật đó.”
Kỷ Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Dần, trái tim đập bình bịch.
Trai thẳng đáng ghét thật, liên tục dùng cách ở chung của hai thằng bạn thân chọc cậu!
Hôm nay Kỷ Thanh lại ôm sách giáo khoa đi tìm Cố Dần, người mở cửa không phải thầy Cố mà là một sinh viên nào đó cỡ tuổi cậu.
Trong lòng Kỷ Thanh vang lên tiếng báo động đỏ, cảnh giác nói, “Cậu là ai?”
Nam sinh không nói gì, tiếng Cố Dần từ trong nhà vọng ra, “Kỷ Thanh đến rồi à?”
Kỷ Thanh “Dạ… ” một tiếng, nghi ngờ đánh giá cậu trai trước mắt. Trong đầu điên cuồng vận chuyển suy đoán xem cậu ta là ai, cậu vừa vào cửa đã bị dọa hoảng hồn.
Trong phòng Cố Dần có năm sáu người, dựa vào cái bàn làm thành một vòng tròn, đang chơi Poker khí thế.
Kỷ Thanh bỏ sách xuống, lật đật ngồi quỳ phía sau Cố Dần, nhỏ giọng hỏi, “Các anh đang chơi bài gì vậy?”
“Bảo Hoàng.*”
*Một dạng bài bắt nguồn từ Thanh Đảo có 5 người chơi.
Trời dần dần ấm lên, trong phòng có nhiều người nên khá nóng. Cố Dần mặc áo cộc tay, cánh tay của anh có đường nét rất rắn chắc, Kỷ Thanh si ngốc nhìn một lúc rồi dán lỗ tai anh nói, “Thầy Cố chơi ăn gian nhé.”
Lượt trước có người ra hai con sáu, bộ của Cố Dần không đối được, anh ra con năm và con tám, “Hai con tám.”
Thần tình bình tĩnh, Kỷ Thanh đang nhìn chằm chằm vào mắt anh còn suýt bị lừa.
Cố Dần tủm tỉm suỵt, “Nói nhỏ thôi.”
Kỷ Thanh gật đầu, theo tần suất cái đầu, cậu liên tiếp ngửi cổ Cố Dần hệt bé cún được cho bú.
Cố Dần cười hỏi, “Em ngửi cái gì thế?”
“Thơm thơm” – Kỷ Thanh đáp, “Thầy Cố không xịt nước hoa mà ngửi vẫn thấy thơm.”
“À, mùi xà phòng” Cố Dần bình tĩnh ném tiếp hai lá bài đơn: “‘Điểu ti’* quá nhờ?”
*Diaosi (điểu ti): tiếng lóng của Trung, chỉ những thằng dạng loser: không tiền, không quyền, đen tình đen cả bạc.
Kỷ Thanh lắc đầu điên cuồng thể hiện quyết tâm của mình, “Không đâu, khí chất của một người sẽ không thay đổi bởi vì những thứ này, thích mùi thơm thế nào là tùy sở thích cá nhân. Huống chi tùy tiện phân chia người ta là điểu ti quá nông cạn quá thiếu tố chất. Mà giả họ có là điểu ti đi nữa cũng là sở thích của họ, chúng ta không có quyền thảo luận chứ đừng nói đến việc khinh thường họ!”
Cố Dần cười ậm ừ “Được rồi được rồi “, anh nhét bài vào tay Kỷ Thanh, “Giúp thầy đánh đi.”
“A? Em không biết đánh!”
“Ra đại đi.” Cố Dần xoa đầu của cậu, hàm ý, “Ra giống thầy đó.”
Đến khi Cố Dần quay lại, mấy đứa bạn chơi bài đang cầm bài cười haha, bé con bị cười chê đỏ bừng cả mặt.
Cố Dần nắm lấy vành tai đỏ bừng của Kỷ Thanh, anh thích nhéo chỗ đó vì nó rất mềm mại, thậm chí còn vo tròn lại được. Anh xoa lỗ tai cho nó đã đỏ còn đỏ hơn mới buông tay, hỏi, “Sao thế, cười cái gì?”
“Hahaha học sinh mày biết đùa thật, chơi xấu ném ra con ba!”
Cố Dần: “…”
Nhóc con định há miệng ra biện minh vài câu, hiển nhiên là rất ấm ức nhưng cuối cùng cậu vẫn ngậm miệng không nói, dúi bài vào Cố Dần như đang cầm củ khoai lang nóng rẫy.
“Em không chơi được, không chơi nữa, trả bài cho thầy!”
Cố Dần không nhận, lần này anh đã chuẩn bị kỹ càng, duỗi tay nắm chặt cổ tay mềm mại không xương của Kỷ Thanh, “Chơi tiếp đi.”
Anh liếc nhìn bài trên tay Kỷ Thanh rồi rút ra mấy lá, ném xuống mặt bàn.
Đôi khi Kỷ Thanh nghĩ có lẽ Cố Dần cũng thích cậu nhưng vì thần kinh thô nên anh không nhận ra thôi.
Cậu nhìn nhà trọ của Cố Dần, người đánh bài náo loạn khắp phòng, cảm giác mình nghĩ như vậy đúng là ảo tưởng sức mạnh. Thì ra không phải chỉ có mình cậu, xem đi, mấy sinh viên khác cũng là “khách quen” nhà Cố Dần.
Ván bài kết thúc, Cố Dần bưng táo đã gọt sẵn ra chiêu đãi bọn họ. Kỷ Thanh thấy buồn buồn.
Cậu giống hệt những người khác. Phát hiện này làm cậu vô cùng thất vọng. Cả đám đang tràn đầy phấn khởi kêu gào đánh tiếp, cậu không hề thích thú, thậm chí ánh mắt nhìn về phía họ còn tràn đầy oán hận.
Hôm nay là thứ Tư đó, đêm mà Cố Dần chỉ thuộc về cậu, nhưng mà đám người kia lại chiếm mất khung thời gian của cậu. Kỷ Thanh gục đầu xuống, rầu rĩ nói, “Em về trước.”
Cố Dần vuốt bài hỏi cậu, “Sao vậy, đêm nay muốn chơi xấu nữa hả?”
Kỷ Thanh nghĩ thầm thầy như thế đâu giống đang dạy dỗ và giáo dục nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn nói, “Không muốn chơi xấu.” Cậu không nói hết câu, giọng đầy tủi thân, cúi đầu lẩm bẩm.
“Về làm gì? Ngồi xuống làm bài đi, bao giờ thầy đánh xong thì xem cho em… Ê, tôi đang dò bài cậu gấp cái gì, đưa bài cho tôi!”
Em đến đây nên thầy nghĩ em thực sự là sinh viên hiếu học à? Kỷ Thanh không nói ra, nếu có thể dùng cách khác để gặp được anh thì chẳng đứa ngu nào chọn cách học bù ngu ngốc đâu!
Đúng lúc Kỷ Thanh đang ngầm phỉ nhổ thì Cố Dần vuốt đầu của cậu, tự hào khoe với bạn, “Cậu sinh viên của tôi rất hiếu học, nhìn nó xem, ngoan lắm đúng không.”
Kỷ Thanh đột nhiên nghĩ mình không thể vả mặt Cố Dần.
Bấy giờ cậu mới miễn cưỡng đứng dậy đi học, vừa mở sách đã ngây người. Cố Dần giải thích, “Hồi nãy thầy có đưa dạng đề khác cho em đó, em vào phòng ngủ của thầy mà làm, sẽ yên tĩnh hơn.”
Kỷ Thanh vừa nghe được vào phòng anh học thì sự miễn cưỡng tan biến hết. Cậu mất rất nhiều thời gian để kiềm chế bản thân không được bốc đồng lăn lộn trên giường Cố Dần.
***
Từ đó về sau, ngày nào Kỷ Thanh cũng sang nhà Cố Dần.
Cố Dần mở cửa thấy là cậu, giật mình bảo, “Hôm nay là thứ năm mà.”
Kỷ Thanh cười hì hì hạ thấp người chen qua cửa, “Em cũng muốn đánh bài!” Cậu mua hai bịch đồ ăn vặt lớn và bao nhiêu là hoa quả, chia đồ ăn vặt cho mấy người đang chơi bài rồi mang hoa quả vào nhà bếp.
Cố Dần ngừng đánh bài, đuổi theo hỏi cậu: “Em làm gì thế?”
“Giúp thầy rửa hoa quả đó!” Cậu vén tay áo lên, đôi tay ngọc ngà cầm một chùm nho ném vào thau nước, sau đó hình như ngại bẩn nên lập tức rửa tay ào ào.
Kỷ Thanh chà xát từng quả nho một, cọ quả nào rửa tay quả nấy. Cố Dần nhìn cậu rửa nho mà buốt hết cả thịt, làm vậy phí nước lắm.
“…” Cố Dần bất đắc dĩ nói, “Được rồi, để thầy làm cho.”
Kỷ Thanh định nói gì đó nhưng Cố Dần đã chuẩn bị tâm lý rồi, anh cầm lấy cánh tay trơn mịn non mềm của cậu, xách qua một bên, “Thầy rửa cho, em đi đánh bài giúp thầy đi, thế bài bắt đầu rồi đừng để cho bọn họ chờ. ”
Kỷ Thanh đành phải giả vờ vui vẻ đi chơi bài tây.
Cậu tùy tiện ném bài ra, đánh bài đâu thể ý nghĩa bằng việc đứng rửa nho chung với thầy Cố chứ?
Kỷ Thanh thật sự không biết đánh bài, thấy gì đánh đó, thua mấy trận liền. Cậu nhìn biểu cảm mấy người chơi cùng sắp mất kiên nhẫn giống như kiểu sắp đuổi cậu ra ngoài đến nơi rồi ấy. Kỷ Thanh mím môi giả vờ vô tình hỏi, “Các anh cứ đánh chay như vậy hả, không cược tiền à?”
Mọi người lập tức khinh bỉ nói, “Mới còn nhỏ đã bày đặt bài bạc, chúng tôi mà không làm cậu thua mất cả quần lót thì chúng tôi không mê trai… ” Bọn họ đột ngột nghĩ đến cái gì đó, khó tin hỏi, “Cậu muốn cược à?”
Kỷ Thanh thoải mái cười tươi, trong con ngươi đen nhánh lóe lên một tia sáng giống hệt như sao băng lướt qua bóng đêm tối mịt, “Sao lại không”
Cố Dần bưng nho đi ra thấy nhóc con đang cúi đầu lật ví tiền. Áo cậu cổ thấp, lộ ra cái cổ trắng nõn, tinh tế tựa như thiên nga trắng cô đơn.
Con người ai mà chả yêu cái đẹp, không hiểu sao Cố Dần lại thấy miệng đắng lưỡi khô. Anh ngắt một quả nho bỏ vào trong miệng, nhai nguyên cả quả mà không nếm ra mùi vị thế nào.
Anh hỏi, “Em lấy tiền ra làm gì? ”
Kỷ Thanh quay đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh còn sáng hơn cả nho anh mới rửa. Cậu ngây thơ nói, “Em bị thua độ…”
“Em dám cược tiền ư?” Cố Dần thấy mấy đứa bạn chơi hưng phấn nhìn chằm chằm ví tiền, lập tức hiểu ra. Rõ ràng là đám người này lừa tiền trẻ con, bỉ ổi thật. Hơn nữa bé con này còn là học sinh của anh, bắt nạt ai chứ dám bắt nạt cả người quen anh, đùa à? Với cả họ còn là người chắc, dáng vẻ cúi đầu của đứa trẻ này đáng yêu nhường ấy mà bọn họ lại còn vô sỉ lừa tiền của nó ư?
Cố Dần giựt xấp tiền trong tay Kỷ Thanh, dằn mạnh đĩa đựng nho xuống bàn, có mấy quả còn bị rớt ra ngoài. Anh chỉ vào mấy đứa bạn mà mắng, “Mấy người tự nhìn lại mình đi, lừa tiền tay mơ, sao lại làm chuyện này hả?”
Bấy giờ Kỷ Thanh mới nói chuyện, âm giọng nhỏ nhẹ, biểu cảm yếu mềm trông giống hệt một cô vợ bé nhỏ bị tên ác bá đe dọa chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí còn muốn bênh vực ác bá, “Chơi cho vui thôi mà, cũng chẳng đáng là bao.” Cậu vừa dứt lời thì vươn tay ra lấy ví tiền. Bàn tay cậu thon dài, đốt ngón tay trắng, móng tay được cắt tỉa cẩn thận. Cậu ngồi đó không với tới được, hơi nâng người lê áp sát vào Cố Dần.
Cố Dần ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ trên người cậu nhóc.
Ánh mắt nhóc con nhìn anh cũng trong veo, giống hệt như một hồ nước trong vắt, phản chiếu gương mặt kinh ngạc của anh.
Anh đột nhiên thấy quýnh lên nhưng không biết mình luống cuống cái gì. Đến cả ví tiền anh cũng không cần nữa, tùy tay ném đi nhưng lại chạm đúng người phía trên, Kỷ Thanh rên lên đau đớn. Thế là Cố Dần buộc phải xoa bóp chỗ vai cậu bị chạm.
“Được rồi, hôm nào tôi mời các cậu đi ăn, đừng bắt nạt thằng nhỏ nữa.”
Anh tiếp tục thuận miệng nói dối, bảo mình khó chịu để đuổi họ về trước. Đám bạn chơi bài nhanh chóng rút dần, chỉ có Kỷ Thanh cọ tới cọ lui mãi vẫn chưa đi. Cậu cúi đầu vươn cánh tay thon dài ra, thong thả nhặt từng quả nho trên bàn.
Cố Dần miệng đắng lưỡi khô. Anh biết cậu nhóc này đẹp, rất đẹp. Nói dung mạo còn thiếu sót thì cũng đúng, cậu đẹp phi giới tính, còn yêu kiều quyến rũ hơn cả con gái. Ví như bây giờ, cái cổ trắng phát sáng chói đau mắt anh.
Anh khàn giọng hỏi, “Sao em còn chưa đi?”
Kỷ Thanh bỏ nho vào miệng, đầu lưỡi phấn hồng.
Cố Dần nhìn cái miệng cậu mở rồi đóng, chắc là đang trả lời vấn đề kia. Nhưng tim anh đập quá nhanh, quá vang nên che lấp mất giọng của Kỷ Thanh.
Anh nhìn môi Kỷ Thanh, đầy đặn như cánh hoa.
Kỷ Thanh hỏi, “Nho có ngọt không?”
Cố Dần nhớ lại mới nãy có ăn một quả vừa rửa lúc anh bưng khay đi ra, khi đó Kỷ Thanh hơi cúi đầu, lộ ra nửa cái cổ.
Cái cổ trắng như tuyết, chắc là ngọt nhỉ!?
Cố Dần cảm giác mình có dấu hiệu không bình thường, anh nói không cần nghĩ, “Ngọt.”
Kỷ Thanh nhíu mày, ăn thêm một quả, chân mày của cậu lại nhíu chặt hơn, càng thêm sinh động.
Kỷ Thanh nói, “Chua. ”
“Sao thế được?”
Kỷ Thanh tươi cười, ánh mắt của cậu ngày thường vốn đã đa tình, không cười đã mang ba phần say. Bây giờ đôi mắt ấy cong cong làm nét dịu dàng ấm áp trên gương mặt nhu hòa của cậu rõ nét hơn.
Kỷ Thanh đứng dậy đi tới bên cạnh anh, đút một quả nho vào trong miệng anh, “Không tin thầy nếm thử đi.”
Cố Dần vô thức mở miệng lại thấy quả nho trong suốt đang chảy nước đổi hướng chui vào trong miệng Kỷ Thanh.
Cố Dần bối rối căng cả yết hầu, hoàn toàn không hiểu đây là động tác gì. Anh là sinh viên đầu gỗ của khối khoa học tự nhiên, vậy mà vẫn hiểu được ba cái trò lãng mạn này, nhóc con chẳng lẽ muốn đút nho cho anh ăn bằng miệng!? Anh nắm chặt tay lại, nghĩ nếu Kỷ Thanh dám hôn, anh sẽ cho cậu một đấm. Thật sự không ngờ bé con bình thường trông hay ngượng ngùng dễ đỏ mặt như vậy lại có thể làm ra chuyện thế này! Đúng, bây giờ anh chưa đẩy ra là để xem cậu nhóc có dám hay không.
Mặt Kỷ Thanh càng lúc càng gần càng lớn trong mắt anh. Dù đã gần đến vậy nhưng gương mặt vẫn không tỳ vết, trơn bóng giống như ngọc trắng cao cấp.
Kỷ Thanh dừng lại, khi Cố Dần nghĩ cậu sẽ hôn thật thì môi lại thấy lành lạnh.
Kỷ Thanh cầm một quả nho khác bỏ vào miệng Cố Dần, dịu dàng hỏi, “Có chua không?”
Cố Dần thở phào. May mà chưa đẩy ra, không nhầm cậu nhóc muốn hôn anh thì xấu hổ lắm.
Kỷ Tranh Nguyên nghe giọng điệu Kỷ Thanh bình thản cứ tưởng là cậu không muốn, bèn an ủi, “Tiểu Kỷ có thể tổ chức sinh nhật với bạn bè của em, đừng ở nhà một mình. Anh sẽ chuẩn bị hai ba ngôi sao nhỏ sạch sẽ cho mấy đứa, mọi người chơi vui vẻ đi, không cần phải gò bó đâu. Anh biết Tiểu Kỷ không thích mấy chuyện nay, nhưng thân là chủ xị, em biết rõ bạn bè thích vậy mà sinh nhật còn không chiêu đãi họ cho tốt thì sẽ xấu quá…”
Tư thế tùy ý chi phối ngôi sao cứ như đã là chủ nhân của công ty giải trí Kỷ Thế rồi vậy.
Kỷ Tranh Nguyên vẫn còn lải nhải cái gì đó nhưng Kỷ Thanh không nghe nữa. Hai MC trên TV huyên thuyên về người đứng đầu nhà họ Kỷ tương lai xong lại bắt đầu so sánh sự chênh lệch giữa con cả và con thứ.
Hai cô ăn nói rất khéo, đầu tiên là khen hai anh em thuận hòa rồi tự nhiên đề cập đến những thành tựu của người con cả.
Mấy cô liệt kê từng thành tựu của Kỷ Tranh Nguyên, cặn kẽ đến mức Kỷ Thanh phải líu lưỡi, không ngờ anh trai cậu tài giỏi đến vậy, còn trẻ mà đã gánh vác một cõi, kiếm bộn tiền cho gia đình.
Nói đến con thứ, hai người thống nhất im lặng rồi khô khan giải thích.
“Con thứ của nhà họ Kỷ được bảo vệ rất tốt, đến danh tính chúng tôi còn không biết chứ đừng nhắc đến mặt mũi.”
“Dù sao lúc con thứ ra đời, ngài Kỷ đã 50 tuổi nên đương nhiên là ông sẽ yêu thương và quan tâm đứa con này có thêm.”
“Biết đâu người con thứ cũng có nhiều thành tựu nhưng do không biết tên nên tôi và chị không hay!”
“Đúng vậy, dù gì thì gì trên người cậu ấy cũng mang một bộ gien mạnh mẽ và xuất chúng mà.”
Hai cô cùng chốt vấn đề, “Gia nghiệp nhà họ Kỷ khổng lồ đến vậy chắc chắn sẽ cho đứa con này một công ty.”
“Gia cảnh tốt thế đáng hâm mộ thật đấy.”
Hai MC cười ha hả kết thúc đề tài này mà không đắc tội ai cả.
Mấy lời nhận xét này đương nhiên không phải là những gì hai MC nhãi nhép dám tùy tiện nghị luận và tỏ thái độ.
Đây là thái độ của giới thượng lưu với hai đứa con nhà họ Kỷ.
Lời trong lời ngoài của hai người thiên hướng về ai chỉ cần người nghe có lỗ tai là hiểu hết.
Kỷ Thanh tắt TV, phát hiện đầu dây bên kia không còn tiếng động gì nữa.
Bấy giờ cậu mới hắng giọng, mở miệng nói, “Xin lỗi anh, nãy giờ em tập trung xem TV quá.”
Kỷ Tranh Nguyên cảm thấy chẳng sao cả, anh nói, “Điều đáng ngờ ở đây là Tiểu Kỷ bắt đầu không nghe anh nói chuyện lúc nào?”
Kỷ Thanh thành thật khai, “Ách, từ lúc anh để cho bạn em chơi với mấy ngôi sao nhỏ đó…”
Kỷ Tranh Nguyên bật cười, “Đúng vậy, Tiểu Kỷ có thể tha thứ cho anh không?”
Đôi mắt Kỷ Thanh tối sầm lại, ngay cả cậu cũng không biết là ‘tha thứ’ ở mặt nào.
Nhưng cậu vẫn ăn ngay nói thật, “Không trách anh.”
“Vậy là tốt rồi, năm nay anh không thể nấu cơm cho em, làm xong đống việc này anh sẽ bù cho em nhé?”
Kỷ Thanh vẫn ngoan ngoãn đáp, “Vâng.”
Cậu cúp máy, nhìn chòng chọc điện thoại một lúc lâu mới đặt xuống đi làm chuyện khác.
Có hai nguyên nhân khiến sinh nhật của Kỷ Thanh không được quan tâm. Một là cuối năm nhiều việc, phụ huynh không thể phân thân, hai là chúc mừng sinh nhật rồi lại chúc mừng năm mới luôn, rất phiền phức. Ngay cả bố mẹ của Kỷ Thanh cũng nói thẳng là gộp luôn với tiệc năm mới, nhưng Kỷ Tranh Nguyên kiên quyết phản đối, 18 năm nay luôn chuẩn bị sinh nhật cho cậu.
Kỷ Tranh Nguyên biết nấu ăn là vì thế.
Đầu bếp trong nhà đã về quê, bé Kỷ Thanh kéo vạt áo anh hai, bập bẹ, “Không ai làm sinh nhật cho em.”
Kỷ Tranh Nguyên cầm bàn tay nhỏ bé của Kỷ Thanh, “Anh đón sinh nhật với em.”
“Nhưng không có bánh sinh nhật.”
Kỷ Tranh Nguyên nắm chặt bàn tay bé xíu mềm mại, “Anh làm cho em.”
Dù giờ năm mới cũng có đầu bếp túc trực nhưng Kỷ Tranh Nguyên vẫn kiên trì tự tay chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật cho Kỷ Thanh.
Tay nghề của anh rất tốt, nay đã là đầu bếp tài ba, dù là trang trí hay dao pháp đều cực kỳ lợi hại, không thể soi mói được gì.
Nhưng Kỷ Thanh vẫn hoài niệm lúc anh trai còn vụng về chuyện bếp núc. Khi đó cơm anh làm có mùi vị của gia đình.
Mà bây giờ, mùi vị đó đã mất rồi.
Sinh nhật 19 tuổi không có Kỷ Tranh Nguyên.
Thật ra cũng không buồn lắm.
Bởi vì có thầy Cố.
Bước chuyển biến đến không lâu sau khi Kỷ Thanh để điện thoại xuống, một đống tin nhắn oanh tạc điện thoại cậu, Kỷ Thanh từ từ nhắm mắt cũng biết là tin gì. Kỷ Tranh Nguyên đã thả tin ra, nói là đã chuẩn bị để mọi người có thể chơi bao nhiêu tùy thích, là tin lũ bạn nhắn cảm ơn cậu.
Cậu bị quấy rầy phát bực, không thèm xem, mãi đến đúng ngày sinh nhật mới thấy áy náy, dù gì thì gì tấm lòng của bạn bè mình cũng nên trả lời.
Cậu xem rồi trả lời từng cái một, mãi đến khi trả lời hết các tin nhắn chúc mừng mới nhìn thấy một tin cậu đã quên mất, giấu ở dưới cùng của phần notification trong điện thoại.
Là điện thoại tự động gửi cho cậu “Hồi ức đẹp nhất trong năm”.
Kỷ Thanh mở ra, lông mi run rẩy.
Đó là một tấm hình.
Trong hình là Cố Dần cao gầy cứng cáp, phong thái nhanh nhẹn.
Là bức ảnh cậu run tay chụp trộm thầy Cố lúc thầy tự giới thiệu hôm khai giảng.
***
Chỉ là ảnh chụp đã có thể làm cho cậu nhớ lại lúc đó tim đập nhanh như thế nào.
Chính Kỷ Thanh cũng nghi ngờ, sao cậu lại thích mặt của Cố Dần đến vậy?
Thích đến nỗi ngay cả việc anh ấy đã có bạn gái cũng lơ đi, lễ nghĩa liêm sỉ quăng hết vào sọt rác.
Rất muốn chiếm lấy anh ấy.
Dù chỉ là một ngày.
Kỷ Thanh bị những suy nghĩ điên rồ trong đầu hù dọa, đến lúc tỉnh táo lại cậu mới thấy chuyện này cũng không phải là bất khả thi.
Bây giờ cậu muốn thấy thầy Cố, dù thầy Cố đã có vợ, cậu cũng phải trói lại để tổ chức sinh nhật cho mình.
Cứ tùy hứng một lần xem.
Kỷ Thanh nghĩ, cứ coi như đây là quà dành cho mình, bao giờ sinh nhật qua đi cậu sẽ bóp chết suy nghĩ cấm kỵ của mình.
Kỷ Thanh hạ quyết tâm tàn nhẫn cứng rắn không đến 10 giây, nghe thấy đầu dây bên kia thầy Cố dùng giọng mũi mơ mơ màng màng “Alo” một tiếng, lập tức hóa thành một dòng nước xuân.
Anh hạ giọng, dây thanh quản rung rất khẽ, từng chữ rót vào tai thật ngọt ngào, âm thanh truyền qua tai nghe giống như một viên kẹo mềm tan vào trong sóng âm.
Cậu vội vã mềm giọng xin lỗi, “A, thầy Cố đang ngủ sao ạ? Làm phiền làm phiền rồi, xin lỗi xin lỗi thầy, thầy ngủ tiếp đi ạ! Em cúp máy đây!”
Cố Dần “Ừm…”, trong ống nghe có tiếng sột soạt, hình như anh đang trở mình để đổi tư thế ngủ thoải mái hơn.
Chưa cúp máy.
Kỷ Thanh kinh ngạc nhìn chữ “Đang trò chuyện”, tim đập nhanh bình bịch.
Cậu trời xui đất khiến dí điện thoại sát bên tai, nhắm mắt cẩn thận nghe tiếng thầy Cố đang ngủ.
Mày là biến thái à, Kỷ Thanh?
Đúng vậy thì sao chứ! Kỷ Thanh run rẩy môi, cắn móng tay mở tối đa âm lượng.
Tiếng hít thở của thầy Cố rất chậm, rất mềm, giống như có một có thứ gì đó đang cào vào tim của Kỷ Thanh.
Cậu cảm thấy ống nghe này tựa như lồng kính, gắn cậu và thầy Cố vào hai điểm đối ngược không thể chạm vào nhau.
Nơi cậu đang ở là bóng đêm, bị đè nén, không một bóng người.
Mà bên kia của Cố Dần bừng sáng, bầu trời trong xanh, anh đang ôm ấp một thiếu nữ ngây thơ.
Kỷ Thanh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Đi tìm thầy Cố.
Cậu mặc quần áo tử tế nói với tài xế, “Chở tôi ra sân bay, đặt ngay vé cho tôi bay sang thành phố T.”
“Khi nào đi ạ?”
“Ngay bây giờ.”
Lúc máy bay muốn cất cánh, Kỷ Thanh mới lưu luyến cúp điện thoại.
Cậu nhớ lại tiếng hít thở của Cố Dần lúc ngủ say, xem nó như đang ru ngủ cho mình vào một cơn mộng đẹp.
Trái tim đau quá.
Kỷ Thanh ôm ngực, cố gắng nén lại những giọt nước mắt đang chuẩn bị rơi xuống.
Máy bay hạ cánh lúc chín giờ tối. Thành phố T bị trận tuyết lớn bao trùm, khắp nơi đều phủ đầy tuyết trắng.
Kỷ Thanh cầm cái điện thoại lạnh như băng đến mức nóng lên mới gọi vào số Cố Dần.
Cố Dần nhanh chóng bắt máy, giọng nói của anh trong đêm đông lạnh băng nơi này rất có lực xuyên thấu, làm Kỷ Thanh thấy ấm hơn nhiều.
“Nhóc à em xảy ra chuyện gì hả, nói gì với thầy mà nói hẳn một tiếng?”
Không phải một tiếng đâu.
Là 45 phút.
Kỷ Thanh không phản bác, cậu hít sâu một hơi, dùng chân chôn trong tuyết vẽ một khuôn mặt tươi cười, lấy hết dũng khí nói, “Thầy Cố đã hứa sẽ ăn cơm chung với em.”
“???”
Kỷ Thanh thấy lác đác mấy người ở sân bay bèn nói dối, “Ừm…, thầy Cố đã đồng ý, thầy Cố nói em cúp tiết Toán, nói phải hối lối vì mỗi ngày trong giờ học làm lỡ những thời giờ kia của thầy, nói em có lỗi với anh trai của em! Em rất khó chịu, nói muốn mời thầy Cố ăn để chuộc tội, thầy Cố đồng ý rồi!”
Cố Dần cảm thấy “thầy Cố” trong miệng đứa nhỏ này cực kỳ xa lạ, anh muốn nói lại thôi, “Sao thầy có thể nói thế được…”
Kỷ Thanh vội la lên, “Nhưng mà thầy nói như vậy đó! Không thì em mời thầy ăn cơm làm gì? Để bồi thường cho thầy đó thầy Cố! “
Đầu dây bên kia im lặng.
Kỷ Thanh chờ rất lâu, tâm trạng hình như cũng bị trời đông chết tiệt đóng băng chết lặng, không còn kích động và cuồng nhiệt như lúc mới tới.
Khuôn mặt tươi cười trong tuyết hơi xấu, khóe miệng vặn vẹo như là đang cười nhạo Kỷ Thanh đã nghĩ đó là chuyện đương nhiên.
Ở trên cao có một bông hoa tuyết bay vào lông mi Kỷ Thanh, cậu chớp chớp mắt, bất tri bất giác ngẩng đầu lên xem.
Hoa tuyết tung bay khắp trời to bằng hạt đậu, dày đặc chằng chịt từ đỉnh đầu nhẹ bay xuống như muốn bao phủ cả người cậu.
“Tuyết rơi.” Kỷ Thanh vươn tay bắt được một bông tuyết, nhìn nó tan chảy trong lòng bàn tay, thấp giọng lẩm bẩm nói, “Thầy Cố có đang ngắm tuyết không?”
Cố Dần tùy ý liếc mắt ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối om như mực, nhìn thấy quỷ gì chứ.
Anh thuận miệng chiếu lệ, “Ừm…, chắc đang rơi nhỉ!”
Kỷ Thanh lại cười rộ lên.
Có thể cùng thầy Cố ngắm tuyết chung cũng là một kiểu học đòi tình thú trong truyện.
Cậu rất thỏa mãn, nhảy nhảy tại chỗ để làm nóng đôi chân đã đông lạnh đến cứng ngắc, “Thầy Cố thực sự không muốn uống rượu sao? Em… “
Kỷ Thanh cảm thấy trên mặt lạnh buốt, cậu sờ một cái, hoa tuyết chẳng biết đã hóa thành nước từ lúc nào. Đầu ngón tay lạnh lẽo dính ướt, gió đông thổi vào tay cậu hơi lạnh.
Kỷ Thanh cho tay vào túi, thở ra một hơi thở thật dài, hơi nước trắng xóa giống như vòng khói của người mất mát bi thương đang nhả ra.
Cậu giống như là chơi đến nghiện vậy, không ngừng hà khói, tiếng nghẹn ngào thật nhỏ giấu ở trong cổ họng, cậu tự cho là Cố Dần không nghe được, nhưng thực ra Cố Dần nghe thấy rất rõ ràng.
Liên tưởng đến gương mặt hết sức điển trai của đứa bé kia thật giống con thú nhỏ liếm láp vết thương một mình trong đêm tối.
Cố Dần thở dài.
Hôm nay tâm trạng anh không được tốt, bạn gái khóc nói chia tay với anh, anh ngủ tối tăm mặt mũi, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy gương mặt đang rơi lệ của Lý Nhu. Sau khi tỉnh lại muốn ở yên một mình nhưng lại bị công kích bởi một đợt nước mắt khác.
Cố Dần thấy mệt nhưng nghĩ đương lúc buồn rầu có người uống rượu chung cũng được.
***
Cố Dần nói, “Thế tí nữa thầy sẽ gửi địa chỉ tiệm cơm cho em, đi ăn ở chỗ đó nhé!”
Anh nghe thấy tiếng Kỷ Thanh sụt sịt, cũng không biết là do lạnh quá hay vừa khóc nữa. Kỷ Thanh khàn giọng nói được, Cố Dần sinh ra một cảm giác thỏa mãn đầy quái gở — đứa nhỏ này ngoan quá, dỗ dễ thật, chỉ cần đáp ứng yêu cầu của cậu ấy là lập tức ngừng khóc.
Nói không chừng lúc này đang cười ngu.
Giống như một bé cún con.
Lúc Cố Dần chạy tới tiệm cơm, Kỷ Thanh đã ngồi vào chỗ rồi, cái mông của đứa nhỏ chỉ chiếm một phần nhỏ trên băng ghế, cánh tay đặt trên đùi, dáng vẻ rất câu nệ.
Cố Dần đi tới thổi phù phù vào tóc của Kỷ Thanh, Kỷ Thanh ôm đầu quay đầu lại, thấy là anh lập tức ngây ra.
“Thầy Cố…” Trong mắt cậu bé còn vương ánh lệ.
Cố Dần cảm thán một chút, aida mặt đứa nhỏ này đã đẹp thì thôi còn đẹp cả mắt, hai con ngươi long lanh nước. Anh đương nhiên không biết nội tâm Kỷ Thanh lúc này xao động đến nhường nào, anh ngồi đối diện với Kỷ Thanh, nói, “Chỗ này nhìn tàn vậy thôi chứ không bẩn đâu, trên bàn không có dầu.” Anh nói xong dùng tay lau bàn cho Kỷ Thanh nhìn, “Trẻ con ra ngoài không cần để ý đến thế đâu.”
Kỷ Thanh gật đầu, cậu thấy mắt Cố Dần hơi ướt bèn đỏ bừng mặt, mãi mới hỏi, “Thầy Cố, thầy đến trễ như vậy, còn uống say khướt mới về, có sợ bị cô trách không?”
“…” Cố Dần lúng túng nói, “Hôm nay vừa chia tay.”
Anh thấy ánh mắt của đứa nhỏ này sáng rực lên, khóe miệng co giật, đúng cái mặt muốn cười mà phải nén. Mặt Kỷ Thanh cứ vặn vẹo nhăn nhó như vậy, vỗ bàn một cái, khí phách kêu, “Ông chủ, thêm đồ ăn!” Trong giọng nói ẩn chứa sự hả hê không thể kìm nén được.
Cố Dần bất đắc dĩ nói, “Sao em vui thế? Thầy thấy em như muốn mở rượu ăn mừng đến nơi.”
Kỷ Thanh mỉm cười nhìn anh, đột nhiên dịu dàng nói, “Cố Dần, em vui lắm.”
… Đúng là cười trên nỗi đau của người khác mà.
Cố Dần không thèm để bụng Kỷ Thanh lôi tên họ đầy đủ của mình ra gọi, từ đầu tuổi tác cũng chẳng chênh nhau bao nhiêu. Anh khui chai bia ra ực một hớp nhưng bị Kỷ Thanh ngăn lại, “Thầy Cố, bụng rỗng uống rượu không tốt cho dạ dày.”
“Không sao cả.” Cố Dần nghĩ tới đây chẳng hiểu sao lại đau lòng, Lý Nhu cũng hay nói với anh như vậy, hung hung dữ dữ quản đông quản tây, lúc đó anh nghe thấy phiền muốn chết, giờ không được nghe nữa lại thấy hơi nhớ.
Cố Dần uống thêm một hớp lớn rồi bóp nát lon bia đã cạn, siết trong tay nghe rắc rắc.
Anh rất khó chịu, bình tĩnh nhìn lại, anh tự nhận là mình không hề có lỗi với Lý Nhu, vậy mà cô ấy lại phiền chán anh đến thế, thậm chí còn so với việc nuôi con. Cố Dần nhìn Kỷ Thanh ngồi cách một bàn, gương mặt non nớt kia lại hiện vẻ lo nghĩ, chân mày hơi nhíu, trông rất đau lòng. Trong nháy mắt, thế mà Cố Dần lại cảm tưởng như cậu là người thích hợp để tâm sự.
“Nhóc từng yêu đương chưa?”
Kỷ Thanh lắc đầu, đáng thương nói, “Em giống con gái quá nên họ đều nói em không ra nam chẳng phải nữ, từ nhỏ đã bị mắng là đồ bê đê.”
“Sao lại thế?” Cố Dần ngạc nhiên, “Đấy không phải em giống con gái mà là em quá đẹp…” Cố Dần chợt nhận ra đẹp cũng không phải cách nói hay nên anh bèn chọn câm miệng.
Kỷ Thanh không hề lúng túng, khẽ cười nói, “Em rất muốn trông giống thầy Cố, thầy nhìn vừa nam tính vừa đẹp trai, em…nhóm em rất thích.”
“Thầy cũng có rất nhiều khuyết điểm, Lý Nhu… bạn gái cũ của thầy, hình như cô ấy ghét thầy lắm.”
“Không thể nào.” Kỷ Thanh giả bộ giật mình, quang minh chính đại ghi thêm điểm, “Nếu em mà là bạn gái của thầy, em yêu thầy còn chưa hết thì làm sao ghét thầy được.”
Cố Dần bật cười, “Nhóc biết đùa quá.”
Anh nói xong câu này thì lặng lẽ cắm đầu uống bia, anh uống rất nhiều, dường như lúc vô thức có bật thốt lên: “Em cũng không phải là Lý Nhu”. Câu này hơi gây tổn thương nhưng vẻ mặt Kỷ Thanh vẫn như thường, Cố Dần tưởng thật ra anh không hề nói ra mà chỉ suy nghĩ trong đầu thôi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, tay Kỷ Thanh như sứ như ngọc, trắng nõn nhẵn nhụi, nhẹ nhàng đè xuống tay anh.
“Thầy Cố uống chậm thôi.”
Cố Dần cảm thấy đúng là anh uống quá nhanh nên hơi say rồi.
Kỷ Thanh nói gì anh nghe hiểu hết nhưng anh lại không phản ứng kịp.
“Nếu bạn gái cũ của thầy Cố muốn quay lại, thầy có đồng ý không?”
“…”
“Đừng đồng ý được không, cô ấy không thương thầy, cô ấy đối xử với thầy không tốt.”
“…”
“Điều ước của em hôm nay là hai người vĩnh viễn không quay lại, thầy Cố có thể thực hiện ước muốn của em không?”
Anh nghe hiểu câu này, Cố Dần khó khăn hỏi, “Tại sao lại là điều ước?” Thẳng thắn yêu cầu là được còn nói thêm đây là điều ước, đúng là một đứa bé mà.
Kỷ Thanh khẽ cười nói, “Bởi vì hôm nay là…”
Là cái gì?
Kỷ Thanh không nói, cậu giống như một bé cún bự chôn trong lòng Cố Dần, “Thầy Cố say rồi.”
Cố Dần giơ tay lên sờ đầu cậu một cái.
Thật ra Kỷ Thanh cũng đang buồn đó! Anh có thể cảm giác được, tuy anh say nhưng tiếng nghẹn ngào của Kỷ Thanh không lừa được ai cả.
Nhưng vì sao đứa bé này vừa thấy anh lại cười lên?
Cố Dần nghĩ không ra, Kỷ Thanh ôm vai anh, bám thật chặt, cậu dùng sức lớn quá làm anh hơi đau.
“Được rồi, được rồi.” Anh lên tiếng an ủi, rõ ràng người thất tình nên khóc lóc là mình mà sao người khác lại khóc mất rồi.
Chắc chắn là bé con này có nỗi đau khổ không thể nói ra. Cố Dần dùng đầu óc đang rối loạn của mình để nghĩ, anh không nên từ chối, người đang đau khổ cần một cái ôm ấm áp.
Kỷ Thanh buông anh ra, cười nói, “Để em tiễn thầy Cố về nhà.”
Cậu ngồi xổm người xuống đỡ Cố Dần lên lưng, cẩn thận đứng lên.
“Thầy Cố còn nhớ không, trước đây thầy cõng em như vậy đến phòng y tế đấy.”
Người trên lưng đã ngủ thiếp đi rồi nên không thể trả lời được.
Kỷ Thanh mỉm cười, nhấc chân dẫm vào trên mặt tuyết trắng xóa.