Chương 31: Kết truyện
“Tin tức mới nhận được, các ban ngành có liên quan đã nhận được tố cáo nặc danh , chủ tịch họ Đường của tập đoàn Đường thị trước kia có hành vi bất chính, nhiều lần tham giacác hoạt động kinh doanh trái pháp luật, đồng thời gây ra thương tích cho người khác, dẫn đến việc nhiều năm trước người sáng lập họ Đàm của Đường thị không thể chữa khỏi mà qua đời, cảnh sát đã thụ lí vụ án này, sáng nay người họ Đường đã bị cảnh sát mang đi, cổ phiếu Đường thị từ lúc bắt đầu phiên đã ngay lập tức rớt liên tục, dự đoán. . . “
Người phát thanh viên trong TV trước sau như một nghiêm mặt thông báo tin tức, Trì Húc vốn bây giờ nên cao hứng , nhưng hiện tại trên mặt anh lại không có biểu tình gì, điện thoại di động trong túi rung lên, là mẹ của anh, Trì Húc nhận điện thoại, trong thanh âm không có ôn hòa như ngày thường, trở nên lạnh lẽo, đây mới chính là bộ mặt thật sự của anh, máu lạnh vô tình, để đạt được mục đích liền không từ thủ đoạn, đây mới là anh, không phải sao?
Mẹ Trì trong giọng nói mang theo lưỡng lự, lại mang chút hy vọng: “Con trai a, mẹ nghe thấy tin tức. . . Đường. . . Ông ta bị bắt, chuyện này có liên hệ tới con không? “
“Làm sao có quan hệ tới con được hả mẹ, con chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, không quyền không thế, dù có quan hệ cũng không có năng lực tới vậy đâu, là do bản thân ông ta làm nhiều điều ác thôi! “
“Không quan hệ là tốt rồi, không quan hệ là tốt rồi, mẹ chỉ sợ con làm chuyện điên rồ, đến lúc đó lại đem bản thân ra làm liều ” Mẹ Trì nói có hơi nghèn nghẹn, Trì Húc cũng có thể đoán ra được bà đang che miệng không muốn để cho anh phát hiện ra tiếng khóc.
An ủi vài câu, Trì Húc liền cúp điện thoại, anh ở trong lòng lặng lẽ nói câu xin lỗi với mẹ.
Chuyện này gây chấn động đến toàn bộ Lạc thành, tiếng vang lớn, cảnh tượng sau đó cũng náo nhiệt, văn phòng luật sư của Khương Hòe cũng bị điều tra tới. Cuối cùng vào cái ngày toà án tra hỏi, Trì Húc có đi xem, người trước đó không lâu còn mới thấy khỏe mạnh nay đã già yếu đi trông thấy, nhìn trông có vẻ như đã dự liệu được kết quả. Ngồi bên cạnh Trì Húc là con cả của Đường gia Đường Khiêm Hiểu, sau khi có kết quả xét xử cuối cùng xong đi ra ngoài, anh ta theo những người khác cùng nhau đứng lên rời khỏi, thời điểm đi qua Trì Húc bước chân dừng lại, nói ‘Cảm tạ!’
Trì Húc nhìn thấy bóng lưng cao ngất muốn cười phá lên, anh đem cha của anh ta ném vào tù, Đường Khiêm Hiểu còn phải nói lời cảm ơn với anh, thực sự là nực cười, không phải sao?
Nhận được tin tức của Đường Thụy Hiểu, Trì Húc cũng không bất ngờ, từ lúc cha của cậu gặp chuyện không may xong sau đó bọn họ cũng không có liên lạc qua lại. Đi đến địa chỉ Đường Thụy Hiểu đã gửi, Trì Húc ngồi lên chỗ ngời kế bên ghế lái, Đường Thụy Hiểu không nói tiếng nào lái xe, cũng không nói đi nơi nào, cứ như vậy phóng đi lung tung không có mục đích.
“Anh trai của tôi nói ông già là bị trừng phạt đúng tội, chúng tôi còn phải cám ơn anhthủ hạ lưu tình, không có đuổi tận giết tuyệt! ” trầm mặc một hồi, Đường Thụy Hiểu bất ngờ mở miệng, con mắt vẫn nhìn phía trước.
Trì Húc trầm mặc, anh không biết phải trả lời thế nào với câu nói của cậu.
“Cho nên tôi bây giờ nên gọi anh là Trì Húc, hay là Đàm Húc nhỉ? Lý do anh tiếp cận tôi chính là vì trả thù Đường gia? “
Vốn muốn nói là chính cậu chủ động dâng mình tận cửa, nhưng chứng kiến mặt đồng hồ số trên xe đang chậm rãi tăng vọt, Trì Húc cảm thấy Đường Thụy Hiểu cũng không nghe câu trả lời của mình, hiện tại chuyện trước mắt cần phải làm là để cho cậu ra tỉnh táo lại: “Đường thiếu, cậu trước tiên tìm một nơi dừng lại, chúng ta từ từ nói! “
“Tại sao muốn dừng lại? Anh vì sao đối với tôi như vậy, tôi yêu anh nhiều năm như vậy, vì sao anh luôn không để mắt đến tôi, học trưởng, tôi thích anh mà, tôi thật tâm yêu anh, vì sao anh lại không yêu tôi chứ? Anh quên mất tôi, anh dĩ nhiên không nhớ rõ tôi, tại sao có thể. . . “
Nhìn cử chỉ bộ dạng điên cuồng của cậu ta, Trì Húc có cảm giác nguy hiểm, trong đầu hiện lên một khuôn mặt ngây ngô cố chấp hợp lại với gương mặt trước mắt, vậy có lẽ đây là lúc anh học đại học , một đàn em mới vừa nhập học tỏ tình với anh, Trì Húc cự tuyệt cậu, sau đó cậu trai kia cũng tới tìm anh, khi đó Trì Húc vừa vặn muốn đi thực tập, xin nghỉ ở trường, sau đó thì chưa từng gặp lại cậu trai kia.
“Anh đến cùng có hay không đã từng thích tôi, hay là, đây đều là giả, đều là đang dối gạt tôi! ” Đường Thụy Hiểu căm hận nhìn Trì Húc, chân ga phải đạp hết cỡ, điên cuồng cười lên: “Ha ha, anh đã không yêu tôi, vậy đi tìm cái chết là được, chúng ta chết cùng một chỗ, như vậy anh sẽ không thể rời xa tôi, anh có chịu không, học trưởng! “
Không ý thức được rằng xe đã chạy đến vùng ngoại ô , chiếc xe thể thao ở trên đường chạy loạn theo hình chữ S , bị kích thích bởi tiếng mắng chửi một tràng liên tiếp, Trì Húc cởi thắt dây an toàn ra tự tay giành lấy tay lái, động tác này kích thích Đường Thụy Hiểu, cậu ta điên cuồng đạp loạn xoay loạn, tiếng thắng xe chói tai vang lên một hồi, tiếp theo là một tiếng va chạm lớn “Ầm” một cái, cảnh cuối cùng Trì Húc thấy được là gò má của Đường Thụy Hiểu phóng đại lên trước mắt anh, sau đó liền mất đi ý thức!
Trong giấc mơ của Trì Húc, trong mơ anh vẫn còn là một cậu nhóc, cuộc sống một nhà ba người của bọn họ rất hạnh phúc, mẹ ôn nhu, bố nho nhã, cuộc sống mỹ mãn, khi còn bé Trì Húc chính là một đứa con mà người khác đều mơ ước, đầu óc thông minh và được gia đình chăm sóc tốt nên những đứa trẻ khác đều mơ ước được như anh, lại còn có dáng vẻ dễ nhìn, các bạn nhỏ khác đều yêu quý vây quanh chơi với anh, khi đó giấc mộng của anh đơn thuần mà ngây thơ, sau khi lớn lên muốn du lich vòng quanh thế giới. Sau đó bố vì muốn đảm bảo sự an toàn cho mẹ con hai người, khiến cho hai mẹ con thay danh đổi phận mà đến thành phố khác, bản thân ông lại bị người bạn đồng nghiệp mình tin tưởng nhất tính kể, mất đi công ty do ông một tay sáng lập, cũng mất đi sinh mệnh. Khi đó cuộc sống của Trì Húc bị đè nén đến hít thở không thông, mẹ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, xung quanh đều là toàn là những người xa lạ, anh không có bạn bè thân thiết, thậm chí không có cả bố mẹ, bé trai Trì Húc học được rất nhiều chuyện, nhưng sau đó mẹ tái giá, anh lại trở về mảnh đất này. . .
Lúc tỉnh lại là nửa đêm, trên đầu truyền đến cảm giác bị chóng mặt, thời điểm anh muốn ôm đầu mới phát hiện tay mình bị người ta cầm thật chặt, cho dù trong bóng đêm Trì Húc liếc mắt cũng có thể nhận ra đường nét quen thuộc kia. Có lẽ là cảm giác được động tĩnh ở trong tay, người đang tựa ở bên giường nghỉ ngơi lập tức tỉnh lại, trước tiên chính là xác nhận tình trạng của người lúc trước vẫn đang mê man trên giường, đến lúc đối diện với đôi mắt quen thuộc kia, nước mắt Khương Hòe lập tức chảy ra, vững vàng nắm lấy tay Trì Húc, nói không ra lời.
Ngoại trừ lúc ở trên giường người này cho tới bây giờ chưa từng rơi nước mắt, Trì Húc tự tay lau nước mắt cho anh, thanh âm khàn khàn: “Đừng khóc, anh không sao rồi! “
Gương mặt cà cà vào trên tay Trì Húc, sau đó chùi quẹt nhanh nước mắt trên mặt, mở đèn nhấn vào nút báo ở đầu giường, rồi lấy ly nước ấm đút cho Trì Húc uống một chút. Sau đó ý thức của Trì Húc lại mơ hồ, chỉ thấy được một đám người mặc đồ trắng vội vã đi tới vây quanh bên giường của anh, trước khi rơi vào giấc ngủ mê man anh còn đang suy nghĩ, bây giờ là hơn nửa đêm làm sao lại có nhiều nhiều bác sĩ trực ban ở đây vậy!
Trì Húc hôn mê trọn bốn ngày ba đêm, cho nên anh không biết chút nào việc bệnh viện này chịu bao nhiêu áp bách, mấy người có máu mặt ở Lạc thành nhao nhao xuất hiện trong bệnh viện, Trì Húc lại chậm chạp không có tỉnh lại, viện trưởng sợ bọn họ dưới cơn nóng giận tháo dỡ bệnh viện của ông ta, cho nên tạm thời sửa lại thời gian ca trực, mặc kệ ban ngày hay ban đêm các bác sĩ y tá đều phải túc trực đợi mệnh.
Lần nữa lúc tỉnh lại trong phòng bệnh đều chật ních người, những người cùng Trì Húc có quan hệ thân mật một người cũng không sót toàn bộ đều đến đông đủ, mấy khuôn mặt đó ai cũng mang thêm hai vành mắt đen, râu ria xồm xoàm, gây trở ngại xem bệnh! Sau khi nhìn thấy anh đã tỉnh lại, mấy người đều rất thức thời lưu lại một người ở cùng anh, những thứ khác đều đi chỉnh đốn dung nhan, sau đó từng người từng người đến thăm anh. Dỗ dành mấy người này xong, Trì Húc cũng biết tất cả mọi chuyện phát sinh trong mấy ngày mà anh hôn mê.
Đường thị tuy là đã xảy ra chuyện như vậy nhưng cũng là có căn cơ ở Lạc thành,trong tay của hai người mới cầm quyền nhà họ Đường gia cũng đã từ từ trở lại quỹ đạo, nhưng Đường thị đã không còn đứng trong ba nhà lớn nhất của Lạc thành, thay vào đó là nhà mà Trì Húc sớm đã báo trước, đồng thời lợi dụng lúc trâu bò đánh nhau mà kiếm được một khoản hời, là Chu thị. Còn văn phòng luật sư kia, lúc Khương Hòe bỏ tiền ra thu mua các cổ đông khác nhao nhao xuất ra cổ phần trong tay, không có ai ngu ngốc mà muốn dính vào một công ty đã sắp phá sản.
Mà Đường Thụy Hiểu, bởi vì đỡ cho Trì Húc phần lớn các mảnh vỡ, lưng và trên đầu đều bị đâm vào gây thương tích phần lớn, bị anh chị em Đường gia đi đến nước ngoài trị liệu, cũng là vì để bảo vệ em trai của bọn họ, bằng không thì sớm đã bị những người yêu của Trì Húc xé xác.
Trì Húc bị thương không nặng, không tới vài ngày nghỉ ngơi cho tốt liền xuất viện. Bị mấy người yêu xem như lão phật gia mà hầu hạ được vài ngày liền không nhịn được đuổi thẳng hết đám người này. Chính mình ở nhà được hai ngày, đột nhiên lôi ra va li nhỏ thu thập một chút đồ thẳng tiến đến sân bay, trực tiếp mua chuyến bay tiếp theo gần nhất, cũng không nhìn là đi đâu, trực tiếp đi lên máy bay.
Đang khi làm việc điện thoại di động của mấy người này có vẻ như cùng một lúc nhận được một tin nhắn, ‘Anh đi du lịch vòng quanh thế giới, ngày về không xác định được, đừng mong nhớ!’
Sân bay Lạc thành, một chỗ lúc nào cũng đông người qua lại tấp nập, những người từ đủ thứ ngành nghề khác nhau đều sẽ từ chỗ này mà rời đi. Lục Trạch tựa lưng vào ghế ngồi, cái đầu gật gà gật gù ngủ gật, cảm giác có người gãi vào gò má của cậu, Lục Trạch một cú đánh vào bàn tay đang sờ mó kia, quấy rầy đáng ghét cũng vẫn chưa có kết thúc, cái tay kia lại kiên nhẫn leo lên tiếp gò má của cậu, Lục Trạch tức giận mở mắt ra, gương mặt làm cho cậu nhớ thương bây giờ đang ở cách cậu không đến mười phân, hưng phấn vòng tay qua cổ Trì Húc, hờn mát giận dỗi nói: “Tại sao giờ mới đến, em lo lắng gần chết! “
Trì Húc chọn chuyến bay đêm lúc đáp tới thì đã là đêm khuya rồi, là thời điểm mọi người ai cũng mệt muốn chết, lúc đầu muốn trực tiếp bắt xe về nhà nghỉ ngơi sớm cho khỏe, nào biết đâu rằng lúc tùy tiện quét mắt nhìn quanh lại thấy tên nhóc này đang ngủ say sưa, quay lại ôm lấy cậu xoa lên mái tóc bù xù: “Anh chỉ nhìn thấy có người nào đó đang ngủ thật ngon nha! “
Lục Trạch ngượng ngùng thè lưỡi, thấy từ xa một gương mặt vô cảm đang kéo val hướng bọn họ đi đến, tâm tình lại giảm xuống tới đáy, khuôn mặt hất hàm, giọng điệu khó nghe: “Ah, còn tưởng rằng có người nào đó xảy ra chuyện không về được mà, làm hại tôi một hồi mừng hụt! “
“Thật ngại quá lại để cho cậu thất vọng rồi, tôi rất khỏe, bất quá chỉ là bả vai do bị anh Húc dựa vào lâu nên hơi mỏi mà thôi! ” Dịch Đàm mặt không đổi sắc trả lời, Lục Trạch nói móc Dịch Đàm đã thành thói quen, cũng biết phản kích thế nào để khiến cho cậu phải dậm chân.
Quả nhiên, nhìn anh ta hời hợt trả lời còn biết show ân ái ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Trạch tức đến đỏ bừng, giãy người ra khỏi cái ôm Trì Húc như đang chuẩn bị cho một trận khẩu chiến. Trì Húc vội vàng đem người kéo trở về ôm vào, làm ra dáng vẻ uể oải , “Mệt mỏi quá đi, chúng ta về nhà thôi! “
Từ lần trước Dịch Đàm đoạt lấy một mối làm ăn trong tay Lục Trạch , sau đó hai người không ưa nhau. Cũng không thể nói là đoạt được, chỉ bằng bản lãnh của chính Dịch Đàm thôi, nhưng Lục Trạch nhất định không phục, từ đó về sau cứ thấy Dịch Đàm lại gây sự, đụng mặt là luôn luôn muốn nắm lấy cơ hội châm chọc khiêu khích vài câu, nhưng luôn bị Dịch Đàm nói lại dăm ba câu đã không đỡ được!
Nghe Trì Húc nói mệt, Lục Trạch cũng không quan tâm đến chuyện đấu võ mồm với Dịch Đàm nữa, vòng ngang qua hông của anh dìu anh ra khỏi ga đến, hoàn toàn thèm đẩy phụ hành lý của hai người còn có một ít quà lưu niệm mang v.
Từ lần đầu tiên sau khi Trì Húc trốn đi, lúc về bị vây chặt, giữa bọn họ liền hình thành một loại ăn ý, các chuyến du lịch sau của anh lúc nào cũng có thêm một người đi kèm, mấy người kia trong vòng một năm sẽ thay phiên nhau nghỉ phép dài hạn để làm bạn đồng hành với anh, đây là khoản nợ tình anh thiếu họ, nếu như phương thức này có thể khiếm cho bọn họ sống dễ chịu hơn một chút, anh nguyện ý làm theo. Những chuyến đi của Trì Húc dần dần trở nên có quy luật, mỗi lần xuất hành đều sẽ kéo dài hơn một tháng, sau đó trở về Lạc thành để đợi một thời gian ngắn, lúc ấy đem ảnh chụp du lịch chỉnh sửa lại, ghi chép xuống những chuyện thú vị từng trải qua.
Trong phòng làm việc của Trì Húc đã bày nhiều hơn rất nhiều so với trước kia, ở trong biệt thự mới, căn phòng lớn nhất bị anh chiếm cứ, mua một cái tủ lớn có nhiều ngăn, vật lưu niệm mang về đều được anh đánh dấu rồi cất ở bên trong. Anh còn cố ý mua thêm máy ảnh cơ dạng phim, ảnh mỗi lần đi du lịch đều do anh tự mình chọn ra để mang đi rửa, rồi bỏ hết mấy tấm ảnh ấy vào các album dày cộm được đặt riêng theo ý anh, còn có cả phần ghi chép, mỗi lần anh đi đâu đều viết xuống những trải nghiệm, mỗi nơi đã đặt chân cùng mấy người kia đều được phân biệt bằng cách viết vào một sổ khác nhau
“Ba. . . Ba! ” Lúc Trì Húc đang cúi đầu viết nhật ký du lịch, lần này là đi cùng Dịch Đàm, cho nên là đang ghi lại vào quyển sổ danh riêng cho Dịch Đàm, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó mềm mềm tròn tròn đảo quanh bên chân của anh, miệng nhỏ chảy dãi kêu ‘ba’.
Khom lưng đem đứa con trai sắp một tròn tuổi ôm đến trên đùi, em bé cả người thơm mềm được anh nhẹ nhàng cẩn thận ôm vào. Bé cưng bị bố ôm, cười khanh khách không ngừng, thật cao hứng. Trì Húc nhìn về phía cửa, Lục Chi Khanh không biết từ lúc nào đã đứng ở nơi đó, nghĩ lại cũng đúng , hẳn là anh ta đem em bé đặt ở dưới đất để nó bò về phía anh, Trì Húc quá mức chuyên chú, cho nên mới không có chú ý tới.
Không sai, đây là con trai của hai người bọn họ, đã hơn một năm trước đây, Lục Chi Khanh theo Trì Húc đi Munich, vừa lên tới phòng trọ thì bụng đau nhức, vội vã đưa đến bệnh viện kiểm tra, kết quả làm cho Trì Húc lại càng hoảng sợ, nói đã mang thai được hơn hai tháng, Trì Húc kinh nghi bất định nhìn về phía bụng của anh ta, tính toán thời gian, khi đó vừa đúng lúc anh ở Lạc thành. Tuy có nghĩ tới cái khả năng này, nhưng khi chuyện thực sự phát sinh ra với mình, vẫn là làm người ta khiếp sợ. Không ngừng Trì Húc, hơn một tháng sau, lúc anh đỡ Lục Chi Khanh đã lòm lòm cái bụng trở lại Lạc thành, đầu tiên là bị trêu chọc là phát tướng lên, sau đó khi đã tiếp nhận rồi thì trở thành ước ao ghen tỵ và ánh mắt ngạc nhiên.
Mấy tháng sau, đứa bé vừa ra đời, đoạn thời gian đó Trì Húc khó có thời gian để ra ngoài, ngoan ngoãn ở lại Lạc thành hỗ trợ xử lý công việc tại Lục thị, anh làm lớn bụng tổng tài nhà người ta, chung quy cũng phải bỏ ra chút ít công sức gì đó không phải sao? Mà Lục Trạch đã sớm bỏ ra ngoài để tự lập, sáng lập một công ty game, cùng với đám bạn hacker của cậu nghiên cứu ra một trò chơi đốt chất xám siêu trí tuệ khiến những người chơi phát điên mà kêu than rầm trời nhưng cuối cùng vẫn muốn khiêu chiến chỉ số IQ của bản thân mình, nên trò chơi cũng gây được tiếng vang.
Con trai lấy tên gọi là Lục Cảnh, họ của Lục Chi Khanh, bản thân của Trì Húc không muốn dính dáng thừa nhận gì đứa bé này, ngược lại là Lục Chi Khanh kiên quyết muốn sinh ra đứa bé này mà suýt mất đi nửa cái mạng. Sau khi em bé sinh ra rồi Trì Húc lại bắt đầu ngao du khắp thế giới, chỉ bất quá là thời gian nán lại Lạc thành dài ra thôi. Em bé này chỉ có dính lấy mỗi anh, chỉ cần thấy được anh thì cố gắng điều khiển đôi chân ngắn nhỏ bò về phía người anh. Cứ như vậy trong biệt thự Trì Húc mới mua, lại nghênh đón thêm một vị khách ở lại mới.
Mấy năm sau đó, phòng làm việc của Trì Húc đã chất đầy vật lưu niệm từ các quốc gia, đầu sách của anh cũng duy trì tăng số lượng liên tục chất đầy cả tủ, nhật ký du lịch cũng viết xong được nhiều cuốn. Con trai lớn nhất Lục Cảnh đã chín tuổi rồi, mỗi ngày bị mấy người baba thay phiên giáo dục, tuổi còn nhỏ mà có thể nói vanh vách về lý thuyết tài chính, ở ngoài oai phong đến đâu, về nhà lại bị chèn ép rất thê thảm, trước đây còn có bố giúp đỡ cậu, nhưng mấy năm sau đó từ lúc em trai em gái của cậu cũng muốn tìm người bênh mình do bị giáo dục theo phương pháp vô nhân đạo như cậu hồi trước, bố thấy phiền phức vô cùng, dứt khoát mắt mở mắt nhắm mà để mặc mấy nhóc bị dày vò, cậu mới chín tuổi mà cuộc sống thật quá mức khó khăn.
Trì Húc trong lúc rãnh rỗi, ý tưởng bộc phát đem nhật ký du lịch của anh sửa sang lại, tổng hợp thành từng cuốn bắt đầu đem bán, dưới trướng của Dịch thị vừa vặn có một nhà nhà xuất bản. Trì Húc hành văn hài hước khôi hài, phong cảnh và con người ở các nơi anh từng đi qua đều được anh dùng từ ngữ sinh động ghi chép lại, những chuyện thú vị phát sinh trong thời gian du lịch cũng được kể lại đầy đủ. Anh không có dùng tên thật của mấy người này, tính cách lại miêu tả rất chân thực, tính cách mặt lạnh kiêu ngạo nhưng thật ra lại nóng nảy, tất cả đều viết ra. Còn thêm cả nhật ký ảnh, chứng minh những chuyện kia đã thật sự từng xảy ra.
Quyển sách đầu tiên bất ngờ “hot” ở trên thị trường, ấn bản đầu tiên bán hết rồi lại in thêm nhiều gấp hai so với lần đầu,đến lúc phát hành ở trên thị trường vẫn bán chạy. Còn có độc giả cố ý đi đến nơi được đề cập trong sách , tìm được những con người thú vị họ đã gặp qua, hoặc là nghe được mấy chuyện kỳ kỳ quái quái thật sự tồn tại, chứng minh được những gì viết trong sách đúng là kinh nghiệm bản thân của tác giả, sau đó theo độc giả yêu cầu, quyển thứ hai tiếng vang càng lúc càng lớn, còn xin tổ chức thêm lễ ra mắt.
Trì Húc không nghĩ tới một ý niệm bộc phát trong đầu lại phát sinh ra một loạt chuyện này, anh quăng hết lại đằng sau bỏ ra nước ngoài, lưu lại cục diện rối rắm này cho Dịch Đàm xử lý. Dịch Đàm không làm gì được anh nên bổ nhiệm thông báo cho các fan của bộ sách biết tác giả hàng năm ở bên ngoài du ngoạn, tạm thời không liên lạc được, chờ anh ta về nước xong sẽ truyề đạtn lại! Chuyện này tạm thời có một kết thúc.
Trì Húc tuyệt đối không nghĩ tới, từ quyển sách này lại có thể tạo ra một trào lưu mới, mấy cô con gái đọc văn viết của anh mà tự suy luận ra các loại tưởng tượng, tin tưởng vững chắc anh cùng với những người bạn trong sách của mình tuyệt đối có quan hệ không thể cho người khác biết. Anh cũng không nghĩ tới, mấy năm sau đó sách của anh viết được cải biên thành phim truyền hình cùng điện ảnh, phim truyền hình mô giữ lại nguyên tác đến từng đoạn ngắn trong sách, điện ảnh thì lựa chọn những đoạn được yêu thích nhất để làm phim, hơn nữa các diễn viên đều là những người lão làng trong giới. Bởi dính tới rất nhiều quốc gia, cho nên trở nên hot trên toàn thế giới.
(Bà tác giả buff kinh quá, chả hiểu để làm j? :)))) )
Mà bây giờ Trì Húc, cùng lúc bỏ rơi hết mấy người yêu nhiều năm rồi vẫn luôn dính lấy anh như sam, một người chạy tới Tiệp Khắc, nơi đây anh cùng Khương Hòe đã tới, xinh đẹp khiến người ta nhịn không được mà ngừng thở, sợ quấy rầy đến sự yên lặng của quốc gia này. Lần trước tới nơi này chỉ mải hưởng thụ, phong cảnh tươi đẹp chưa có chụp qua, cho nên mục đích lần này vẫn là hưởng thụ, cộng thêm chụp ảnh.
Một đôi vợ chồng già lớn tuổi xuất hiện ở trong ống kính của Trì Húc, người đàn ông một tay nắm lấy gậy chống, một tay nắm lấy người phụ nữ chậm rãi di chuyển về phía trước, hông của ông có hơi khom khom, bàn tay đang cầm gậy chống khẽ run, cái tay kia đang nắm lấy vợ ông lại vô cùng vững chãi. Camera một tiếng tách tách, ghi lại hình ảnh này.
Lo xem lại hình mình mới chụp Trì Húc cũng không chú ý đang có một bóng người quen thuộc đang đi hướng về phía anh, đến điểm cách anh không đến một mét ngừng lại, trong mắt là trầm trầm quyến luyến và tưởng niệm. Ánh mặt trời bị che mất, Trì Húc ngẩng đầu, trong chốc lát không nói gì.
\ “Cậu tại sao lại ở chỗ này! \” tương đối yên lặng một hồi, thấy người kia hoàn toàn không có ý định mở miệng, Trì Húc lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, anh không muốn đứng ngốc ở chỗ này như vậy khiến người ta nhìn vào.
Người đến cười thật tươi, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn như trước, như là lúc mới gặp : \ “Em tới tìm anh đó, khó khăn lắm bên cạnh anh mới không có ai theo, em đã chuẩn bị để xin được anh tha thứ rồi, anh đã sẵn sàng tha thứ cho em chưa? \
HOÀN
Lời Editor:
Vậy là Hoàn rồi đó các bạn :)) Nói thật mình vừa edit vừa đọc nên thấy kết truyện hụt hẫng nửa vời kiểu này mình bực lắm :))) Ấy là chưa kể phiên ngoại ko có H nên mình k có hứng edit một chút nào luôn… Mà lỡ phóng lao nên là … :((
Bộ này thực sự văn phong tác giả khó edit nên mình chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, sai sót nhiều nên các bạn bỏ qua nhóe. Cảm ơn mọi người đã đọc bộ này. :”>
Tym tym ❤❤
Huhu vậy mà hết rồi. Bác sĩ Trì quả có số hưởng mà !!!
Thật ra mọi thứ đều đang rất hay và ổn với tui á trừ cái chương cuối này lại bị cấn nên tiếc quá tròi. 1 cái là Trì Húc k muốn nhận con ( k muốn dính dáng đến con mặc dù thg bé iu ổng quá tròi) 2 là tự nhiên buff lên nổi tiếng toàn thế giới làm chi nó bị lố. Huhu cả truyện trừ chương cuối đúng kiểu chuẩn gu tui mòoo