Chồng à – Chương 4-6

Chương 04

 

Sau khi Kỷ Thanh tỉnh lại thì nhận ra Cố Dần đã đi làm rồi, bên giường là một con gấu bông bự dài hai mét mà anh ép Cố Dần đặt ở đó cho anh.

 

Như vậy mỗi ngày tỉnh lại đều có người ở bên, không phải một thân một mình, tốt đẹp biết bao.

 

Trên bàn đặt sẵn đĩa bánh chiên* mua ở quán ven đường. Cố Dần thích món điểm tâm này, với hắn thì sáng nào cũng có một cái bánh chiên và một cái bánh mì kẹp* thì đúng là mỹ vị nhân gian.

 

– Bánh chiên: Món ăn sáng phổ biến của người Trung, được coi là bánh kếp kiểu Trung Hoa.

fsfd

– Bánh mì kẹp Tây An:

dfg

Kỷ Thanh cắn vào, miệng đầy vị hành.

 

Anh có thể tưởng tượng ra cảnh Cố Dần kéo dài giọng, học cách nói địa phương của người bán hàng rong, hơi nóng mờ mịt bốc lên mặt của hắn, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ lắm, nhưng cho dù cách nhau một quầy bánh mì kẹp cũng có thể nghe thấy nội dung cuộc đối thoại: Thêm tí hành đi! Sao cho gì ít vậy, rắc thêm một nắm đi!

 

Trước đây Kỷ Thanh không ăn hành, không ăn tỏi. Lúc lên đại học Cố Dần mời Kỷ Thanh ăn món mì khô nóng*, Kỷ Thanh tưởng mì khô nóng là một đống dầu bỏ vô mì, anh cảm thấy nếu một thằng đàn ông mà than “Béo quá ăn ngán lắm” thì quá kiểu cách nên ráng nhịn không nói ra.

 

[ Ban đầu editor để là mì trộn dầu và QT cũng ghi mì trộn dầu, có lẽ vì thế nên mới có Kỷ Thanh mới tưởng vậy. Nhưng search gg thì nó là món mì khô nóng. ]

 – Mì khô nóng:

sfsg

Sau khi dọn lên trước mặt, Kỷ Thanh mừng thầm không nhiều dầu lắm lại còn có lớp tỏi ở trên nên cũng không có gì đáng lo.

 

Anh lấy đũa gẩy gẩy tỏi băm ra rồi gắp hết tỏi bỏ vào bát Cố Dần.

 

Cố Dần không ngăn lại, “Em không ăn hành tỏi à? “

 

Kỷ Thanh không ngẩng đầu lên, tiếp tục khều ra, “Không ăn. “

 

“Vậy chờ đến lúc anh ăn mì xong hôi chết em.” Cố Dần hà hơi vào anh, “Em chỉ có thể ngoan ngoãn ngửi, em không ăn tỏi thì không có miệng hôi để phản công. “

 

Kỷ Thanh ngoan ngoãn ngửi được mùi vị nhàn nhạt trong miệng Cố Dần, có tí mùi tỏi.

 

Làm anh hơi hơi động tình.

 

Anh ngượng ngùng cúi đầu.

 

Thế mà trong khoảnh khắc đó anh lại muốn nhào đến, ngậm đầu lưỡi Cố Dần, mút mát lâu lâu một chút, nếm thử xem vị tỏi như thế nào.

 

Nhưng sau này khi đã ở bên nhau, nếm được rồi mới thấy ghê tởm, buồn nôn, mùi gì thấy gớm thế này.

 

[ =)) editor cũng team ko hành nên hoàn toàn thấu hiểu anh Thanh ]

 

Kỷ Thanh nghĩ đến chuyện Cố Dần chưa đánh răng đã hôn anh, đúng là không chú ý gì mà.

 

Kỷ Thanh lại nghĩ thật ra Cố Dần không chú ý nhiều chuyện lắm, làm tình xong không cho anh rửa sạch hạ thể, miệng vừa ngậm JJ của anh lại hôn lên miệng anh, tối qua anh bị người khác quấy rầy lúc nửa đêm mà Cố Dần cũng có thể yên tâm đi ngủ.

 

Được lắm, Cố Dần.

 

Kỷ Thanh cười lạnh một tiếng, siết chặt cái cà vạt.

 

Anh tưng tức rồi.

 

Cơn tức này kéo dài đến tận lúc lên công ty, lúc họp, gương mặt Kỷ Thanh cứ căng ra tới khi điện thoại của Lưu Dương – trưởng phòng tài vụ reo —

 

Kỷ Thanh liếc mắt nhìn, hiển thị cuộc gọi đến là vợ ông ta.

 

Cái kiểu khoe tình yêu công khai này thối lắm.

 

Đi làm còn tra xét, họp hành cũng không để chế độ im lặng, biểu hiện qua điện thoại di động toàn mùi thả thính nhau như vậy.

 

Anh cười.

 

Lưu Dương chưa kịp xin lỗi anh đã cười nói, “Nhận đi. “

 

Trưởng phòng Lưu xấu hổ, trán ướt đẫm mồ hôi, gấp đến mức nói lắp luôn. Anh lại bổ sung thêm, “Mở loa ngoài. “

 

Vợ Lưu Dương còn rất trẻ, nhỏ hơn ông ta hẳn 20 tuổi, giọng nói siêu dẹo, hay nũng nịu, hay hờn dỗi, vừa mở miệng ra là làm không biết bao nhiêu thằng đàn ông mềm nhũn như con chi chi.

 

Mặt mũi xinh đẹp, ngực to chân dài, lần trước đưa tài liệu cho Lưu Dương làm không ít người phải trầm trồ.

 

Nhất là cái câu “Chồng ơi” bách chuyển thiên hồi* kia, từ thang máy gọi vào cửa chính, giọng nói trong trẻo, lực xuyên thấu mạnh. Kỷ Thanh muốn học chiêu này từ rất lâu rồi.

 

[ 转千回 – bách chuyển thiên hồi : thành ngữ hình dung sự xoay chuyển lặp lại hoặc tiến trình khúc chiết, cũng chỉ đã trải qua rất nhiều trắc trở. ]

 

Âm cuối của cô bẻ ngoặt vô cùng thành công, bén nhọn nhưng không phá giọng.

 

Nhưng đành thôi vậy.

 

Loại hành vi này khác gì việc Cố Dần học người ta rên rỉ chứ?

 

Kỷ Thanh thở dài, anh Lưu Dương đang trưng gương mặt khó xử bèn mỉm cười, “Lừa anh thôi, vui không?” Anh xụ mặt giả vờ dạy dỗ: “Họp phải để chế độ im lặng, đã nhấn mạnh bao nhiêu lần mà sao vẫn không nhớ được? “

 

Giữa lúc nghe tiếng vâng dạ khô khốc của Lưu Dương, anh nghĩ xấu xa, ai muốn cho ông cơ hội khoe tình yêu với vợ chứ, nhìn mà bực á.

 

Kỷ Thanh hừ một tiếng “Tan họp”, bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Cố Dần.

 

Anh muốn tra xét.

 

Tra xét là một kỹ năng sống, Kỷ Thanh có đẳng cấp rất cao ở điểm này. Anh luôn có thể đào hố cho Cố Dần để tra tra. Cố Dần không chỉ ngu ngốc nhảy xuống mà sau khi nhảy xuống còn không quên thương tiếc hỏi Kỷ Thanh đào hố có mỏi tay không.

 

Tuy Kỷ Thanh vẫn tưng tức nhưng chút giận dỗi này cũng không phải vấn đề gì to tát trước tra xét cả. Anh rất biết thời biết thế, Cố Dần là thầy giáo, mà ở trong lòng thầy giáo, thái độ là quan trọng nhất, thái độ phải tốt thái độ phải tốt thái độ phải tốt…

 

Cứ tự tẩy não cho mình như vậy thì bên kia Cố Dần nhận điện thoại.

 

“Sao thế?”

 

Kỷ Thanh tẩy não “Thái độ là quan trọng nhất” hơn nửa ngày suýt chút nữa bị câu “sao thế” không mặn không nhạt phá công*.

 

[ 破功 – phá công: Ý là tốn rất nhiều công sức làm chuyện gì nhưng bị hỏng mất. ]

 

Vì tra xét, em nhịn.

 

Kỷ Thanh hít sâu, làm nũng:

 

“Anh yêu, sao anh không gọi điện thoại cho em, đánh thức em thế? “

 

Cố Dần: “….”

 

Kỷ Thanh tiếp tục lẩm bẩm, “Hôm nay đi làm mệt mỏi quá à, có người không tôn trọng em. “

 

Anh giả vờ khụt khịt một tiếng, hạ giọng xuống làm như đang thút tha thút thít, “Họp cũng không để chế độ im lặng, căn bản không để em vào mắt. “

 

Cố Dần bận chơi trò Solitaire, tưởng Kỷ Thanh đang nói mấy lời kiểu như “Anh không gọi điện thoại cho em, có phải không để em vào mắt không” bèn mất tập trung dỗ dành:

 

“Đó là bởi vì để em ở trong lòng cũng không đủ nên làm sao cam lòng để con mắt được hời chứ. “

 

Kỷ Thanh: “… Anh đang nói gì thế?”

 

Ngay sau đó, anh lại bổ sung: “Anh đang làm gì vậy? “

 

Cố Dần nghe phản ứng của Kỷ Thanh không đúng, không vui vẻ gọi hắn là “Chồng ơi”, mới hậu tri hậu giác nhận ra mình nói sai. Hắn là người thông minh cỡ nào chứ, chủ động đổi chiêu khác, không nghiêm túc nghe anh nói mà gãi đầu đánh trống lảng một cách cứng ngắc, “Á, nhà mình hết đồ ăn rồi, tan làm cùng đi mua đồ ăn nhé?”

 

Kỷ Thanh đạt được câu trả lời mong muốn, gật đầu, ổn định tâm tình nhỏ giọng nói, “Dạ được. “

 

Anh dừng một chút, lại có thêm ý tưởng để nhõng nhẽo rồi, đáng thương hỏi Cố Dần, “Anh có thể cảm giác được em đã gật đầu không? “

 

“….”

 

“Em muốn làm mình trông ngoan ngoãn chút.” Kỷ Thanh thở dài, anh vừa ép sát từng bước mình không hề liên quan gì đến hai chữ “ngoan ngoãn” mà vẫn mặt dày tố cáo: “Bọn họ đều nói em bắt nạt anh quá đáng, nếu em ngoan ngoãn thì anh sẽ không chạy. “

 

Cố Dần vừa tưởng tượng bộ dạng tủi thân của Kỷ Thanh đã cực kỳ đau lòng, không thèm chơi bài nữa mà nói lời đường mật với điện thoại, “Bao giờ tan tầm anh đến đón em.”

 

“Nhưng sao anh không phản bác là em không bắt nạt anh?” Kỷ Thanh chực khóc nói, “Em tan làm lúc 5 giờ, cấp hai các anh 6 giờ mới tan học. Anh để em chờ anh một tiếng à? “

 

Cố Dần: “….”

 

Kỷ Thanh khụt khịt mũi, hỏi, “Sao anh không nói gì? “

 

Bây giờ anh thật sự muốn làm nũng lắm. Cố Dần luôn sức hấp dẫn đặc biệt, làn anh thường xuyên được nước lấn tới mà tranh cãi thêm. Anh rất thích được Cố Dần dỗ dành. Dường như lòng bao dung của Cố Dần là vô cùng vô tận, lấy không hết dùng không cạn, anh có thể tùy ý hưởng thụ sự chiều chuộng của người yêu. Anh rất thích loại cảm giác được quan tâm này.

 

Kỷ Thanh lại bắt đầu không thỏa mãn, nói thiệt thì vào lúc này mà được cọ cọ người Cố Dần là tốt nhất, vừa thân mật vừa ngọt ngào, còn có thể nhân cơ hội đề ra rất nhiều yêu cầu.

 

Nhưng Cố Dần không ở bên cạnh, có muốn làm gì cũng vô dụng, giờ tự dưng đưa ra yêu cầu chính anh cũng ngại làm.

 

Kỷ Thanh dịu giọng hỏi, “Có phải em ép anh quá đáng không? “

 

Anh lại tự khai ra hết, “Thật ra em gọi điện thoại cho anh không phải là vì không tin anh mà là vì nhớ anh thôi. “

 

Kỷ Thanh nói nhớ ra miệng thì nỗi nhớ trong lòng càng mạnh mẽ hơn, còn có ý nghĩ muốn khóc, “Nhưng em không có chuyện gì để nói với anh, em chỉ muốn được nghe giọng anh thôi. “

 

Kỷ Thanh không nhịn được, rưng rưng nghẹn ngào một tiếng, “Em không thể làm gì khác hơn là tìm cái cớ nói chuyện, lúc nhớ anh sẽ gọi điện thoại.”

 

“Gọi gọi gọi.” Cố Dần vội la lên, “Em khóc cái gì chứ? “

 

“Em còn chưa khóc mà.” Kỷ Thanh nấc lên từng hồi, “Hức, bởi vì em cảm thấy rất đau khổ.”

 

Cố Dần sợ Kỷ Thanh như vậy nhất, muốn khóc nhưng lại không khóc. Hắn rất sợ mình nói nhầm sẽ chọc tới dây thần kinh nhạy cảm yếu đuối của Kỷ Thanh. Anh luống cuống an ủi, “Sao phải khổ vậy, có phải là anh không cho em gọi anh đâu. “

 

“Nhưng anh không gọi điện cho em.” Kỷ Thanh thấy đã đạt được mục đích bèn nhịn không được cười gian nói, “Có phải anh không nhớ em không? “

 

“Ngẫm rồi nghĩ.” Cố Dần thẳng thắn tự đào mồ chôn mình, bất lực nói, “Về sau ngày nào anh cũng sẽ gọi điện thoại cho em.”

 

“Không muốn về sau.” Kỷ Thanh lại rưng rức nghẹn ngào nói, “Ngay bây giờ, chút nữa họp, anh phải gọi điện thoại cho em. “

 

Cố Dần: “… . “

 

“Em sẽ không bắt đâu.” Kỷ Thanh thấp giọng nhỏ nhẹ nói xạo, “Chỉ là em muốn để cho bọn họ thấy em để anh ghi chú.” (?)

 

Cố Dần cảm thấy trình độ lừa người Kỷ Thanh còn không cao bằng học sinh của hắn, bất đắc dĩ nói, “Không được đâu, tụi anh còn phải kiểm tra nữa. “

 

Anh cố ý lớn tiếng á một cái với điện thoại, “Còn học sinh muốn hỏi bài anh, bận muốn chết rồi, anh cúp trước nha. “

 

“Kỳ quá à.” Kỷ Thanh cười trộm nói, “Ngay trước mặt học sinh mà nói mấy lời như vậy anh không thấy xấu hổ à. “

 

 

Chương 05

 

Kỷ Thanh cúp máy, suy nghĩ một chút rồi kêu thư ký gọi Tô Duy vào.

 

Tô Duy là một nhân tài – trong việc nghĩ ra mấy trò mèo. Cú điện thoại quấy rầy tối hôm qua chính là chủ ý của cô, mấu chốt vấn đề là trước khi gọi lại không báo trước cho Kỷ Thanh, thật sự dọa anh giật mình.

 

Kỷ Thanh lại nghĩ đến lúc mình hẹn hò với Cố Dần, cũng là do Tô Duy xúi bậy, để anh lục điện thoại di động của Cố Dần, nhìn xem bên trong có che giấu thứ gì đen tối không.

 

Cô nói: “Cố Dần từng yêu đương rồi, anh không muốn xem ảnh còn liên lạc với bạn gái cũ không à? “

 

Vì câu này nên cậu bị ám ảnh điện thoại Cố Dần, cứ như là một thìa dưa hấu đỏ không hạt đầy cám dỗ.

 

Kỷ Thanh len lén lướt lướt lục lọi, Cố Dần đứng sau lưng nhìn lúc lâu mới tò mò hỏi, “Em đang làm gì thế? “

 

Kỷ Thanh bị dọa sợ hết hồn. Cậu sợ Cố Dần cảm thấy cậu như mụ vợ già, vừa yêu nhau đã tra xét điện thoại, đến lúc kết hôn xong chắc muốn quản lý luôn cả mộ phần tổ tiên nhà người ta mất.

 

Còn một chuyện nữa là cậu sợ Cố Dần mắng cậu.

 

Cậu từng thấy Cố Dần mắng học sinh rồi. Cực kỳ hung dữ, ăn nói khó nghe thẳng thừng, lớn giọng gào thét, tròng trắng mắt trợn tròn lên, lực tay rất mạnh, gõ vào đầu một cái thì đau phải biết.

 

Kỷ Thanh từng bị anh gõ rồi. Bởi vì cậu ghét môn toán cao cấp nên lúc đi học Kỷ Thanh không lo nghe giảng, chỉ nghĩ đến mấy chuyện ngượng ngùng, nếu không cười ngây ngô thì cũng giấu mặt mình đi.

 

Mắt còn đảo như rang lạc, liếc cái gì cũng cười một cái, ngay cả sách toán cũng không đáng ghét như vậy nữa, gương mặt đỏ bừng.

 

Tâm trạng của cậu rất tốt, cảm giác mình thật may mắn, có thể ngồi gần Cố Dần như vậy. Nhìn nè, tay Cố Dần đẹp quá à. Khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài nhưng trông rất có lực, trên mu bàn tay còn nổi lên một ít gân xanh, Kỷ Thanh rất muốn ấn một cái.

 

Kỷ Thanh nhìn bàn tay xinh đẹp kia giơ lên, lòng bàn tay cũng cực kỳ đẹp, vân tay không dày lắm, rất sâu, rất…

 

Cố Dần mạnh mẽ đập một phát vào gáy Kỷ Thanh. =))

 

Kỷ Thanh hoảng sợ khẽ kêu lên nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cố Dần đã lập tức che miệng lại, không dám lên tiếng nữa. Anh vừa hoảng vừa sợ, tâm trạng hơi bất ổn, tuyến lệ lại bắt đầu phân bố chất lỏng một cách mất kiểm soát.

 

Mặt Kỷ Thanh nhỏ xíu, lớn hơn bàn tay mỗi một chút, che miệng vào chỉ chừa lại đôi mắt đen to tròn như quả nho, trong veo như nước, lấp la lấp lánh. Cậu ngồi im thin thít nhìn chằm chằm Cố Dần, trong mắt từ từ tích tụ một tầng hơi nước.

 

Cố Dần cũng hoảng sợ.

 

Nhưng Cố Dần là trợ giảng, còn nhớ là phải dạy dỗ học sinh nên vẫn giữ vẻ nghiêm khắc. Anh vừa muốn mở miệng mắng vài câu đã nhìn thấy những giọt nước mắt to như hạt đậu của Kỷ Thanh rơi xuống tí tách.

 

Không nói không rằng, tiếng khóc bị nghẹn trong cổ họng giống hệt một con thú nhỏ tội nghiệp.

 

Đúng là hù chết Cố Dần rồi. Anh không giữ vẻ kiêu ngạo nữa, lúng ta lúng túng an ủi Kỷ Thanh, chỉ thiếu điều bế cậu lên gọi “bé cưng” thôi.

 

Kỷ Thanh che gáy lại, vẻ mặt bất đắc dĩ. Ban đầu cậu có thể kiềm nén nước mắt nhưng tại cái đập kia nên sự bình tĩnh đã bị đánh bay một cách cứng rắn rồi.

 

Miệng cậu méo xệch xuống như sắp khóc, cảm giác mình thật mất mặt, lại khóc nữa, lại khóc nữa! Cậu nghĩ đã sứt rồi thì cho sứt luôn nên thẳng thắn làm ầm lên như một đứa trẻ con sáng nắng chiều mưa, “Anh đánh người đau quá, anh đánh em đau lắm! Em sợ đau nhất đó, em chừng này tuổi mà còn sợ tiêm mà sao anh đánh mạnh quá vậy? “

 

Kỷ Thanh xoa xoa đầu, nhất quyết tiến đến gần để Cố Dần thổi cho. Cố Dần xấu hổ thổi vài cái, tóc cậu thơm thoang thoảng, mấy sợi tóc ngắn cũn trông rất mềm mại.

 

Cố Dần cảm thấy Kỷ Thanh đúng là trẻ con.

 

Anh nhớ lại cách người nhà dỗ con như thế nào rồi bắt chước theo, “Thổi thổi là hết đau, đau ơi bay bay đi, bay bay nào… “

 

Gương mặt nhỏ nhắn của Kỷ Thanh đỏ lên nhưng vẫn chưa rơi nước mắt.

 

Tuy nói không khóc nhưng anh vẫn hơi sợ Cố Dần phát hiện ra “chuyện xấu” anh làm —

 

“Em đang làm gì thế? “

 

Kỷ Thanh nghe thấy tiếng Cố Dần hỏi sau lưng, không biết anh đã nhìn bao lâu rồi.

 

Kỷ Thanh bắt đầu luống cuồng, vành mắt đỏ lên ngay lập tức. Giờ phút này anh chẳng còn nhớ phải kiểm soát tâm trạng như thế nào, không nói năng gì, lắp bắp cả buổi cũng chỉ biết khóc. Lỗ mũi ngưa ngứa, Kỷ Thanh sợ chảy nước mũi sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan nên không dám thở mạnh cái nào, há miệng nhỏ giọng khóc.

 

Bộ dạng lúc khóc rất giống cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

 

Cố Dần luống cuống lau hết nước mắt đến nước mũi cậu, tự báo hành tung rồi vỗ ngực bảo đảm, thề thốt sau này làm gì cũng nói với Kỷ Thanh.

 

Cố Dần thấy cậu nín khóc mới chân thành hỏi:

 

“Em khóc cái gì? “

 

“Em sợ.”

 

“Em sợ gì? “

 

“Em sợ anh… anh đánh em.” Kỷ Thanh nói bừa là do hoảng sợ nhưng thật ra là cậu sợ Cố Dần chê cậu quản lý quá nhiều. Lông mi cậu ướt nhẹp nom rất chi là ngây thơ trong sáng.

 

Kỷ Thanh lại có xu hướng nghẹn ngào, trợn tròn mắt nói đại, “Anh đánh người đau lắm nên em sợ. “

 

Coi như là Cố Dần bó tay.

 

Anh tìm trúng người thích khóc nhè rồi.

 

Chương 06

 

Kỷ Thanh nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Tô Duy, gõ gõ bàn, “Cô nghĩ gì mà gọi điện thoại cho tôi vào lúc đấy.”

 

“Anh vẫn chưa ngủ mà.” Tô Duy cười ha hả, “Em còn tưởng gọi nhầm số ấy chứ, sao giọng anh lại êm tai vậy.”

 

Cô nói thế là có ý riêng, nhấn mạnh hai chữ “êm tai” này, còn nhướng mày nhìn Kỷ Thanh, ánh mắt đầy ý cười.

 

Kỷ Thanh bị cô nhìn phát ngượng, lại nhớ đến những ký ức đáng xấu hổ sớm nay.

 

Thân thể Cố Dần không mềm mại nhưng lại chịu đau mặc anh đâm xoạc, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng, cau mày “an ủi” phía trước của mình đã xìu xuống vì đau.

 

Cái bộ dáng này của Cố Dần rất gợi cảm, ngón cái và ngón trỏ xoay vòng, đầu ngón tay hơi bóng, là chất lỏng còn sót lại khi anh bôi trơn. Ngón tay vuốt ve nó rồi nhẹ nhàng trêu chọc mấy cái, bao giờ dương vật ngẩng đầu lần nữa thì mới thở hổn hển chôn đầu vào gối.

 

Mặt Kỷ Thanh hơi nóng lên, nghĩ đến chuyện riêng nơi công cộng làm anh cảm thấy mình thật đê tiện.

 

Loại tâm trạng xấu hổ này khiến anh ngại quở mắng Tô Duy.

 

Xấu hổ hơn là anh còn thầm mong Cố Dần có thể nổi máu ghen nữa chứ.

 

Mình và Tô Duy đúng là cá mè một lứa mà.

 

Kỷ Thanh sợ Tô Duy vạch trần suy nghĩ của mình, làm mình không xuống đài được nên anh cuống quýt đuổi Tô Duy ra ngoài luôn, mặt đỏ bừng.

 

Ngày nào cũng nhớ đến ba cái chuyện tầm bậy này, anh cảm giác mình quá đói khát rồi, giống hệt một em cún trong thời kỳ động dục, cứ muốn chịch vợ mọi lúc mọi nơi.

 

Lúc Cố Dần tới đón Kỷ Thanh thì anh đang đắm chìm trong suy nghĩ đen tối của mình, nên nhìn thấy Cố Dần cũng không nhào vào ngực hắn như trước mà giơ tay vẫy vẫy mấy cái, chào hỏi mấy câu ngắn gọn.

 

“Đi thôi, đi dạo siêu thị đi.” Cố Dần tự nhiên kéo tay Kỷ Thanh, “A” một tiếng.

 

“Sao lại bĩu môi, ai bắt nạt em.”

 

Kỷ Thanh cong môi không nói lời nào, còn đung đưa tay mấy cái. Cố Dần chỉ nhẹ nhàng nắm lấy anh. Họ không đan mười ngón tay vào nhau thật kiểu cách là vì anh sợ Cố Dần sẽ buông tay ra.

 

Cố Dần buồn cười nhìn anh, “Sao cả ngày hôm này em cứ có cái thái độ không muốn thân thiết ấy nhỉ. “

 

“Không phải là em không muốn.” Kỷ Thanh nhỏ giọng lầm bầm, “Em còn chưa thành niên đâu, anh già đừng có mà hôn em.”

 

Anh nói như vậy có nghĩa là muốn chơm chơm nhưng ngại mở miệng đòi hỏi, muốn Cố Dần chủ động một chút, đùa giỡn lưu manh một tí, anh sẽ ỡm ờ đồng ý ngay.

 

Cố Dần hiểu rõ nên hắn vuốt mặt người yêu rồi hôn anh một cái, “Anh hôn em đó rồi sao.”

 

Kỷ Thanh thở ra một hơi, nghĩ mình cũng không bậy bạ lắm, Cố Dần còn bậy hơn anh nhiều. Xem ảnh ban nãy đi, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy mà lại hôn luôn trên đường cái.

 

Bây giờ mới hài lòng nói, “Anh hư hỏng thế.”

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

3 thoughts on “Chồng à – Chương 4-6

  1. Đọc mấy chương đầu thấy công moe quá nên mới làm đó =)) huhu kiếm được truyện nào công moe đáng yêu, thụ chiều chồng thì đúng là cực phẩm mà =))

  2. tui đọc cách tg tả cái tâm lý nghiện mà còn ngại Thanh Thanh , cảm giác rất thật luôn á, tâm hồn thiếu nư…. nam kawaii hấy dợi à ~~~
    Kiếm đc nhà mình làm mấy bộ sủng công tui mừng xỹu ~~ Iu Iu 😙😙

Leave a Reply

Back to top