Chồng à – Chương 13-14

Chương 13

Ăn mì xong, Kỷ Thanh xoa xoa bụng, mệt mỏi ngáp dài. Anh nhìn Cố Dần tất bật trong bếp bèn cao giọng hỏi:  “Hôm nay anh bận gì mà không gọi nổi một cú điện thoại?  “

Tiếng nước chảy ào ào làm Cố Dần không nghe rõ, Kỷ Thanh đứng dậy, đến bên Cố Dần nói lại, lúc này hắn mới nghe thấy.

“Sắp thi giữa kỳ rồi, phải họp với các ban khác về kế hoạch ôn thi, hơn nữa hôm nay lãnh đạo thành phố tới kiểm tra, anh đại diện cho trường đi chiêu đãi, không thể phân thân ra được.”

Kỷ Thanh “À” lên, thấy hơi hơi đau lòng. Anh đẩy Cố Dần sang bên cạnh rồi rửa cái bát hắn đang rửa dở.

“Để đó anh rửa cho…”

“Để em.” Kỷ Thanh đẩy tay Cố Dần ra, “Chuyện em muốn làm bây giờ là rửa bát, anh để em làm đi.”

“…”

Kỷ Thanh nhìn Cố Dần vui ra mặt nên thấy đắc ý lắm, Cố Dần không bao giờ làm gì được anh.

Tâm trạng của anh rất tốt, “Chiêu đãi lãnh đạo có mệt không?”

“Cũng bình thường!” Cố Dần nhìn Kỷ Thanh rửa chén như đang lau tác phẩm nghệ thuật, cẩn thận từng li từng tí, nóng ruột muốn đoạt lại nhưng bị Kỷ Thanh rống “Anh làm gì thế?” xong bèn ngượng ngùng đứng cạnh anh, không cam lòng lẩm bẩm: “Rửa như em phí nước quá, đồng hồ nước chẳng chóng thì chày cũng hỏng, hay là để anh rửa cho!”

“Về sau em sẽ rửa bát.” Kỷ Thanh nhìn Cố Dần khẩn trương đứng cạnh, anh hung dữ nói: “Sao vậy, chê em rửa chậm hả? Ngại chậm thì anh ra ghế salon ngồi đi.”

Cố Dần vội vàng phủ nhận ba lần liền: “Không chê không chậm không ngồi.”

“Vậy anh đứng đây nhìn em.” Kỷ Thanh vui vẻ, anh thong thả rửa sạch bát đũa, lau khô tay, kéo Cố Dần ngồi vào ghế rồi tìm vị trí ngồi thoải mái xong, hỏi:  “Chiêu đãi lãnh đạo không mệt thì dạo này anh vất vả cái gì, gần đây anh vội quá nên không ở nhà nhiều.”

Cố Dần mặc cho Kỷ Thanh cọ cọ trong ngực mình, nói: “Giám sát mấy đứa nhóc ngốc nghếch kia học hành rất đau đầu, tổ của anh phải nghĩ xem nên dùng biện pháp gì mới có thể khích lệ tụi nó học. Nếu thành tích kiểm tra của cả khối tốt, bọn họ sẽ thưởng.”

Kỷ Thanh nhìn hắn đan hai tay vào nhau, ý cười trên khóe môi lại sâu thêm vài phần, cười khanh khách hỏi: “Thưởng gì?”

Cố Dần không trả lời mà nghiêng đầu hôn anh một cái.

Kỷ Thanh sửng sốt, “Sao tự dưng anh hôn em?”

“Em hỏi thưởng gì mà?” Cố Dần nghiêm túc nói: “Thưởng cho Tiểu Kỷ biết rửa chén một cái thơm.”

“Ai da anh đúng là đồ lưu manh.” Kỷ Thanh cười vui, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo lên án: “Đang nói chuyện nghiêm túc sao anh lại chọc em. Haizz em và anh không thể nói chuyện cho đàng hoàng.”

Nói rồi đích thân chạm môi với Cố Dần, dự định đổi cách “nói chuyện đàng hoàng” với hắn.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu nhưng không hề nghiêm túc. Dù hai người từ từ nhắm mắt nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, bình tĩnh lạ thường. Nói là hôn môi nhưng thật ra là cách tâm sự của hai người. Bọn họ vừa hôn vừa tán gẫu, kiếm chủ đề nói rồi thân mật cọ xát chóp mũi nỉ non vài câu. Nhiều lúc môi chạm môi, thỉnh thoảng động động đầu lưỡi, liếm láp cổ họng người kia rồi tiếp tục mỉm cười môi kề môi, duy trì cái tư thế thân mật này.

Hôn xong cả hai đều thở hổn hển. Cố Dần sờ sờ tóc Kỷ Thanh, hơi ướt. Hắn nói: “Để anh sấy tóc cho em, ngủ đi.”

Kỷ Thanh gật đầu, anh đứng dậy đi vào nhà tắm, ngắm mình trong gương lại muốn khóc thầm, anh bảo Cố Dần: “Sấy ở trong đây đi anh”

“Không sấy ở phòng ngủ à? Sấy trong phòng xong rồi em đi ngủ luôn. “

“Sấy ở đây đi.” Kỷ Thanh cố chấp, anh âm thầm bổ sung một câu, anh phải nhớ kỹ tất cả hình ảnh đêm nay, cả Cố Dần lẫn anh.

Đêm nay rất đặc biệt.

Lúc người đàn ông phía sau dịu dàng sấy tóc cho anh, ngón tay linh hoạt len vào trong tóc, Kỷ Thanh thoải mái híp mắt, thỏa mãn nhìn gương.

Hình như đôi ta lại thân mật hơn rồi.

“Sau này anh sẽ sấy tóc cho em mãi mãi nhé?” Anh khó dằn lòng mình đưa ra một yêu cầu tùy hứng nho nhỏ trong thời khắc dịu ngọt này.

“Được.”

Tuy  đây là do hắn đoán ý của anh mà trả lời nhưng Kỷ Thanh vẫn kích động đến mức đỏ hoe mắt.

“Cảm ơn anh. ” Giọng anh run run.

“Có gì đâu mà phải cảm ơn, anh muốn vậy mà.”

Cố Dần sấy tóc xong, vỗ vỗ mông Kỷ Thanh, nói như lùa gà con: “Đi ngủ thôi.”

Hai người nằm trên giường nhưng không ngủ ngay, Cố Dần trăn trở mãi như là đáng ấp ủ phiền muộn trong lòng vậy.

“Sao thế? ” Kỷ Thanh kéo Cố Dần sang, để hắn tựa lên vai mình. Anh làm động tác này hơi mất tự nhiên nhưng anh cũng muốn lúc người yêu buồn bã thì mình có thể an ủi đối phương.

“Mấy cô nữ lớp anh đu Idol quá ghê.” Cố Dần thoải mái dựa vào Kỷ Thanh. Hắn khoát một tay lên lưng anh, thở dài bảo:  “Chủ đề của tụi nó khi ra khỏi lớp chỉ có ngôi sao đó thôi, sắp thi giữa kỳ mà học hành chả đâu vào đâu. Đu Idol có giúp tụi nó chuyển câu sai thành câu đúng không? Đi học không hiểu chỗ nào thì tan học phải hỏi ngay, đây mới là chuyện một học sinh trung học nên làm.  “

Kỷ Thanh cạn lời, anh trợn trắng mắt nghĩ thảo nào mà Cố Dần vừa khô khan vừa cứng nhắc. Bạn xem đi, cách nói chuyện đâu giống một giáo viên trẻ tuổi, người không biết còn tưởng là Cố Dần đã đi dạy hơn 30 năm rồi ý chứ.

Kỷ Thanh bĩu môi, “Vậy anh định làm gì?”

“Anh và các giáo viên cùng tổ bàn bạc rồi, nếu mấy đứa nó đạt điểm cao trong kì thi này thì sẽ thưởng album của anh chàng kia.”

Kỷ Thanh nghe vậy sáng mắt lên, anh cảm thấy đây mới là thầy Cố cở mở phấn chấn tràn đầy nhiệt huyết anh thích.

Cố Dần tiếp tục nói: “Anh biết ngôi sao đó, anh từng nghe cậu ta hát rồi, không có ca từ tục tĩu gây khó chịu, giai điệu cũng bắt tai, khá ổn.”

Kỷ Thanh rất bất ngờ, anh ngạc nhiên hỏi:  “Ai vậy, sao anh lại nghe cậu ta hát?”

“Trong văn phòng anh có người thích cậu ta, bao giờ trống tiết thì bật lên.” Cố Dần suy ngh, nói: “Tên… Chu Thiếu Cảnh? Hình như là vậy, cái người sắp tổ chức concert đó. “

“Đúng.” Kỷ Thanh gật đầu, hình như anh nghĩ tới cái gì, đổi giọng bảo:  “Anh có muốn xem concert của cậu ta không?”

“Cái gì cơ?”

“Muốn xem à?” Kỷ Thanh hỏi lại, cười nói: “Cậu ta là nghệ sĩ của công ty em, em có vé.”

“Đi, đi. ” Cố Dần nghĩ thêm, do dự hỏi: “Anh có thể xin chữ ký của cậu ta không? Anh cảm thấy chữ ký của cậu ta có thể kích thích ham muốn học tập của tụi nhỏ…”

“Được chứ. ” Kỷ Thanh bật cười, anh nhìn đôi chân mày nhăn nhíu của Cố Dần giãn ra, hơi thở dần chậm đều, chắc là đã giải quyết được vấn đề lớn làm hắn lo lắng mấy ngày nay.

Kỷ Thanh cũng vui vẻ theo.

Có thể giúp người đàn ông này phân ưu giải nạn, nhìn hắn chuyển buồn làm vui đương nhiên là ngọt ngào hơn cả lúc ôm ấp thân thiết.

Chuyện này chỉ cần anh nói mấy câu là có thể giải quyết nhưng anh lại sướng rơn như là mình mới cứu vớt thế giới này, phấn khích khó ngủ.

Chắc đây chính là cảm giác hài lòng! Kỷ Thanh ngắm Cố Dần say giấc nồng, lòng vui rạo rực.

Chương 14

Concert diễn ra vào thứ bảy, tối thứ sáu hai người làm một số chuyện đáng xấu hổ, rất kịch liệt, giằng co đến hơn nửa đêm, lúc thức dậy đã 12 giờ rồi. Chưa đói nên họ lại bám dính lấy nhau hồi lâu, ngửi mùi đối phương rồi mơ màng giữa ngủ tiếp.

Lúc tỉnh lại lần nữa là 3 giờ chiều, Kỷ Thanh duỗi người đi tắm với Cố Dần. Hai tên đàn ông trưởng thành khá ngoan trong phòng tắm, không ở cắm vào mà chỉ mượn cớ giúp người kia rửa sạch thân thể để ‘tự sướng’ cho nhau.

Kỷ Thanh vói ngón tay vào hậu huyệt Cố Dần, chỗ đó hơi sưng, mới đặt ngón tay vào Cố Dần đã nhíu mày.

“Lần sau làm xong là phải tắm luôn.” Kỷ Thanh bực bội, “Để cả đêm mới rửa, anh tự làm khổ mình hả?”

“Mệt lắm, làm xong chỉ muốn ngủ thôi.” Cố Dần cảm thấy nhét ngón tay vào đít rất kỳ quặc bèn lắc mông đẩy nó ra, “Anh tự làm là được rồi, em làm việc của mình đi. “

Kỷ Thanh không cố chấp, anh nhìn Cố Dần nhắm mắt dưới vòi hoa sen, đưa  ngón tay về sau ra vào từng chút một lại cảm thấy Cố Dần như vậy… rất gợi cảm.

Cố Dần biết thủ dâm phía sau không? Biết chứ! Đạt cực khoái bằng tuyến tiền liệt rất là sướng, lần nào Cố Dần làm đều siết chặt hậu môn, không muốn thả nó ra.

Ánh mắt của anh dời lên nhìn đầu ti đã đỏ sưng, nuốt ngụm nước miếng.

Biết chơi đầu ti không? Nói vậy thì hai cái tay không đủ đâu! “Bé Cố” bị bỏ quên có vểnh lên đầy đáng thương không, nếu không ai an ủi chơi đùa với nó, nó có nhỏ tinh xuống không?

Cả người nóng cháy, trong đầu Kỷ Thanh toàn là hình ảnh Cố Dần thở hổn hển thèm chịch cọ cọ ga giường, anh vội vàng lắc lắc đầu để mình tỉnh táo lại.

Anh bảo, “Anh mệt rồi để em tắm cho anh.” Anh vừa mở miệng đã nhận ra mình không nói nên lời bèn vội vã hắng giọng, mở miệng lần nữa: “Em làm xong cả người đều cứng lên.”

Cố Dần mở mắt ra, hơi nóng bốc dày nhưng ánh mắt sắc bén nên có thể nhìn xuyên qua hơi nước đục ngầu lượn lờ để thấy yết hầu của Kỷ Thanh đang căng ra. Dòng nước chảy xuống tóc anh, nhỏ đến lông mi, lướt qua gương mặt, lượn tới tuyến nhân ngư rồi trượt qua lông mu dưới háng.

“Ừ, anh nhìn thấy rồi.” Cố Dần dùng ánh mắt trần trụi nhìn theo dục vọng đã ngẩng đầu của anh, hỏi: “Muốn đâm anh không?”

Hơn nửa cái cổ của Kỷ Thanh đỏ bừng, anh hét lên “Em mặc kệ sau này không tắm với anh nữa” rồi đẩy cửa chuồn mất.

Đừng kích thích em. Anh nghĩ, không được làm, chỗ đó của Cố Dần sưng tấy rồi, làm tiếp sẽ chảy máu mất.

Kỷ Thanh bấm đùi mình cho tỉnh táo, mặc quần áo xong đi xuống nhà bếp. Hôm nay anh có hứng nấu cơm – Cũng không gọi là hứng thú, Cố Dần cực quá, tinh thần bị học sinh dằn vặt, thân thể bị anh dày vò, dù gì thì anh cũng phải làm cái gì đó để san sẻ bớt sự vất vả này.

… Anh luộc bốn quả trứng gà. =))

Nghĩ quá đơn sơ, anh bèn lấy dưa muối ăn kèm từ tủ lạnh ra.

Lôi thêm bột sữa đậu nành, nấu nước nóng lên pha uống.

Anh làm xong hết rất là xấu hổ, chịu bỏng tay lột vỏ bốn quả trứng gà rồi mới lấy điện thoại di động ra chụp lại.

Tấm ảnh có hai chén nước dùng và bốn quả trứng trơ trọi.

Kỷ Thanh run rẩy ngón tay, cắn răng giậm chân đăng lên bảng tin – ‘Lần đầu tiên nấu cơm.’

Tuy bữa cơm này cực kỳ giản dị, anh có chỉnh filter, làm sữa đậu nành bình thường trông giống sữa đậu nành vị dâu, cũng không thể coi chỗ này là thức ăn đầy đủ nhưng Kỷ Thanh vẫn muốn chụp một bức làm kỷ niệm.

Nhanh chóng có bình luận.

Tô Duy: Chồng không ở nhà, trứng siêu trắng nước siêu nhiều, muốn tìm một người…

Kỷ Thanh cảm thấy con gái vừa đẹp vừa giỏi như cô ấy mà thấy hài lòng thì cũng OK.

Anh trai: Được đó, Tiểu Kỷ đã lớn rồi.

Mẹ: Con ăn bốn cái trứng gà? Nhiều lắm, tăng cholesterol.

Bố trả lời mẹ: Haha, nó với Tiểu Cố mỗi đứa hai cái, không nhiều đâu.

Kỷ Thanh cười tủm tìm nhìn mấy bình luận, khóe miệng ẩn chứa ý cười.

Anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Khóe miệng đó còn cười tươi hơn khi đọc thêm cái bình luận mới hiện lên ở phía sau —

Cố Dần: Thưởng cho Kỷ Tiểu Bảo lần đầu tiên nấu cơm một cái thơm [ chơm chơm ].

Kỷ Thanh nhìn Cố Dần ngồi đối diện anh, để điện thoại di động xuống, chỉ chỉ mặt mình, cười đòi: “Đây nữa cơ.”

Hai người lại lăn vào nhau, xô xô đẩy đẩy nằm bẹp trên ghế sa lon chơi 69. Kỷ Thanh hơi đói, hai quả trứng không đủ ăn, Cố Dần thô tục bảo vậy em ăn ‘trứng’ của anh đi. Dù Kỷ Thanh giận, thẹn, nhưng vẫn ngậm tính khí của Cố Dần sâu hơn.

Đến khi kết thúc chuyện mây mưa thì đã là bảy giờ tối, Kỷ Thanh không muốn đi xem concert nữa, đến lúc đó kêu trợ lý đưa album có chữ ký tới là được. Nhưng Cố Dần khăng khăng đòi đi, không những Cố Dần muốn đi mà còn rất chú trọng, chọn đồ đẹp thì thôi, lại còn xịt nước hoa.

Kỷ Thanh rất khó chịu, lần trước hắn ăn diện bảnh bao như vậy là để đi chơi với mình, khoảng ba năm trước khi kết hôn cơ, “Anh làm sao vậy? Chỉ đi xem concert thôi mà. “

“Cái gì mà làm sao, trước giờ anh với em đi hò hẹn vẫn luôn như vậy mà. “

Kỷ Thanh nghẹn họng, “Hò, hò hẹn?”

Cố Dần sửa sang lại tóc, “Đúng vậy, em hẹn anh đi xem concert để chúng mình hò hẹn ở ngoài mà?” Anh lấy lược chải tóc, huýt sáo với gương, “Hò hẹn bên ngoài phải lên đồ chỉnh trang thật đẹp, chuyện bình thường ở huyện mà.”

Kỷ Thanh đỏ mắt chỉnh cổ áo giúp hắn. Cố Dần nói, hắn vẫn luôn như vậy.

Là do mình không để ý rồi hiểu lầm Cố Dần không quan tâm.

“Anh rất đẹp trai rồi.” Kỷ Thanh áp tay vào má hắn, ngửi ngửi mùi nước hoa thoang thoảng, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Ý nghĩa của cái concert ca nhạc này trong lòng Kỷ Thanh đã thay đổi hoàn toàn. Đây không chỉ là xem ca nhạc mà còn là nơi chốn hẹn hò của anh và Cố Dần.

Kỷ Thanh ôm suy nghĩ nhưu vậy mà nghe biểu diễn đương nhiên là có thể hòa nhập vào đó, anh la to với mấy fan nữ, nhìn người phía trước giơ máy lên chụp ảnh anh cũng lấy điện thoại ra chụp bóng người mơ hồ.

“Chu Thiếu Cảnh! Em yêu anh!” Các cô gái hô theo nhịp.

Kỷ Thanh hé miệng kề tai Cố Dần thì thầm mấy câu.

“Em nói cái gì cơ?” Cố Dần nghiêng đầu nhìn Kỷ Thanh.

Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau Kỷ Thanh đã ngường ngượng, nhưng anh vẫn cao giọng hét lên, “Cố Dần! Em yêu anh!”

Đúng là càng đông càng mạnh, khi tất cả mọi người biểu đạt tình yêu, điều trước đây không dám làm ở nơi công cộng thì bây giờ không chỉ nói mà còn có thể hét lên được.

Nơi đây rộng thế, tiếng nhạc lớn thế, không ai để tâm đến một giọng nói không hòa chung nhịp với đám đông kia.

Kỷ Thanh hét xong hơi mất sức tựa vào ngực Cố Dần, lần hét lớn đó như đã lấy đi hết toàn bộ sức lực của anh, anh chỉ có thể thì thầm lặp đi lặp lại “Em yêu anh” bên tai Cố Dần.

“Anh cũng yêu em.” Cố Dần nắm cằm Kỷ Thanh, dưới trong ánh đèn lộng lẫy, giữa tiếng gào thét chói tai của các cô gái, tiếng hát đầy sức sống lan tỏa khắp nơi của thanh niên điển trai trên sân khấu, hôn anh thật sâu.

Náo đã náo gào đã gào, bọn họ không có hứng với mấy thứ này lại hơi mệt rồi nên nửa sau biểu diễn cái gì Kỷ Thanh hoàn toàn không biết. Ồn quá nên khó nói chuyện, anh và Cố Dần bèn kề bên gửi tin Wechat cho nhau.

“Tí nữa mình ăn gì?”

“Có chỗ nhà hàng nào mở theo phong cách nằm ăn không? Mệt quá.”

“Mệt thì dựa vào vai anh ngủ một lát đi.”

“Không, vậy anh sẽ mệt hơn.”

Lần này Cố Dần không trả lời, hắn tự tay ép đầu Kỷ Thanh xuống đặt trên bả vai mình.

Và thế là Kỷ Thanh cứ dùng tư thế này khép hờ mắt xem cho hết phần trình diễn còn lại.

Đến lúc kết thúc, Kỷ Thanh hỏi Cố Dần, “Đi xem hậu trường tí không anh?”

Cố Dần lẳng lặng xoay vai, “Xem cái gì?”

“Chu Thiếu Cảnh đó, có thể chụp một tấm rồi để cậu ta ký tên ngay tại chỗ cho anh.”

Cố Dần không thích mấy siêu sao đẹp trai lắm, “Thôi khỏi! Anh có đu Idol đâu mà phải làm như mấy nhóc fan.”

“Vậy chờ cậu ta ký xong em sẽ kêu người mang sang cho anh.” Kỷ Thanh kéo tay Cố Dần, theo dòng người ra ngoài cửa, “Bây giờ chúng ta đi massage đi.” Anh thấy Cố Dần cau mày định từ chối bèn bổ sung thêm:  “Đi đi mà, đây cũng là một tiết mục hẹn hò đó!”

 

Cố Dần mím môi không đáp, Kỷ Thanh coi như là hắn đã đồng ý, còn chưa kịp hài lòng thì chợt nghe Cố Dần lưỡng lự nói:  “Anh như vầy… thôi đi… xấu lắm…”

“Hả…? Anh làm sao vậy, hôm nay anh đẹp trai lắm mà.”

“Ý anh là…” Cố Dần hít sâu một hơi rồi chậm rãi phun ra, “Cả người anh đầy vết hôn của em, như vậy mà đi massage thì khó xử lắm.”

Kỷ Thanh đỏ mặt len lén liếc nhìn Cố Dần.

Anh biết hắn đẹp trai nhưng lâu lắm rồi không u mê gương mặt của hắn. Không phải là do đã già, thời gian rất khoan dung với người đàn ông này, đến bây giờ hắn vẫn khôi ngô lắm. Cố Dần cao lớn anh tuấn, cơ bắp đủ dùng chứ không cuồn cuộn như mấy anh đi tập gym. Dáng người cũng đẹp, vai rộng lưng hẹp, không có tám múi nhưng cơ bụng khá rắn chắc. Bây giờ Cố Dần khoảng chừng 35 tuổi, thành thục ổn trọng, cho người ta cảm giác đẹp kiểu đàn ông trưởng thành kiên định trầm ổn chứ không phải trai tơ thời đại học. Hắn đi dạy nên có thêm chút khí chất nho nhã nữa. Đàn ông như vậy cực kỳ quyến rũ, nhưng quy kết sự hấp dẫn của hắn bằng gương mặt với vóc người lại không đủ.

Kỷ Thanh vừa nghĩ đến chuyện người ngon như thế bị mình đóng dấu bằng dấu hôn là phấn khích khó nén.

“Về rồi em đấm bóp cho anh.” Kỷ Thanh đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Em muốn làm tất cả các bước, cởi sạch, em muốn cởi sạch sành sanh…”

Cố Dần không nói gì, anh cười khúc khích, nắm tay Kỷ Thanh lên xe về nhà.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

One thought on “Chồng à – Chương 13-14

Leave a Reply

Back to top