
Chương 1
Một rưỡi sáng, Kỷ Thanh mới làm tình với người yêu mình xong, đang thở hổn hển hồi tưởng lại thì một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh vội vàng nhận máy. Người yêu anh — Cố Dần, nhà giáo nhân dân, dạy vật lý cấp hai, ngày hôm nay phải dậy sớm trông lớp tự học, dạy tiết đầu tiên và phê một đống bài tập, mệt chết đi được nên phải nghỉ ngơi thật tốt.
Anh lên tiếng, “Alo, ai thế? “
Anh vừa “làm” xong, giọng nói khàn khàn, giọng mũi lẫn vào hơi thở lồng ngực mang theo sự thỏa mãn lười biếng, âm cuối dinh dính còn hơi cao lên một chút, cộng thêm ngữ điệu cố ý đè xuống, trầm thấp gợi cảm, êm tai không tả nổi.
Đối phương không ngờ anh sẽ nhận máy nhanh như vậy, cũng không ngờ anh dùng chất giọng này để nói chuyện, sửng sốt một chút mới lên tiếng:
“Kỷ Thanh anh là tên nhát gan thằng đàn ông phụ bạc, đồ khốn nạn, đồ đáng ghét! “
Kỷ Thanh há hốc mồm: “….”
Ban đầu anh còn tưởng là cô bạn gái cũ nào của Cố Dần nhậu say hay nữ sinh nào bị bài tập vật lý bức điên, ai mà ngờ nào người ta lôi cả tên họ anh ra mà mắng đích danh Kỷ Thanh.
Kỷ Thanh vốn là gay chính hiệu, còn là gay chính tông có cuộc sống sạch sẽ, tay trai còn chưa sờ chứ đừng nói đến chuyện phụ lòng gái. Anh coi cú điện thoại này là cố tình quấy rầy, vừa định cúp máy thì cô gái kia lại gào lên thảm thiết:
“Anh không thích tôi thì sao anh lại đi xem mắt tôi. Anh không nhìn trúng tôi thì sao lại hẹn hò với tôi. Anh đúng là thằng đàn ông đểu cáng vô sỉ, lừa gạt tình cảm của tôi nhiều năm như vậy! “
Xem mắt?
Cô ấy nhắc đến vậy thì Kỷ Thanh mới nhớ ra.
Đúng là có chuyện như thế — Chuyện anh đi xem mắt một cô chiêu.
Lúc đó anh vừa tỏ tình với Cố Dần qua điện thoại, anh chưa có lá gan gặp mặt tỏ tình với Cố Dần, anh sợ lúc nhìn thấy Cố Dần sẽ hồi hộp đến mức không nói nên lời.
Anh viết trên tờ giấy: “Cố Dần em thích anh, chúng ta có thể thử quen nhau không” .
Anh biết lời này đã cũ mèm rập khuôn nhưng được cái là nó rõ ràng thẳng thắn, ai đọc vào cũng hiểu ý anh đang nói là gì. Anh nghĩ, khi nào bên kia bắt máy thì cứ đọc theo giấy là được, không khó. Chỉ có như vậy mà vẫn lắp ba lắp bắp. Anh biết rõ là không ai nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của mình lúc này nhưng gương mặt vẫn đỏ gay vì xấu hổ lẫn buồn bực, cổ họng nghẹn lại cũng không dám uống một ngụm nước cho thanh giọng — Đây là do anh đọc được từ mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám, lúc uống nước vào thì mấy lời muốn nói cũng theo đó nuốt vào trong bụng. Anh không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
“Cố, Cố Dần, e… e… e… e… em… e… th… thích anh.” Kỷ Thanh nắm chặt tờ giấy, gục đầu xuống, lỗ tai đỏ rực lên, môi run run tay cũng run run, anh còn không cầm nổi điện thoại di động, không thể làm gì khác hơn là kẹp điện thoại vào giữa tai với bả vai. Thế mà nửa người cũng bắt đầu run run, anh nằm trên giường ôm lấy bản thân đang run lẩy, nghĩ thầm đúng là kỳ lạ thật, đến cơn run mà cũng lây nữa hả.
Rõ ràng ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ lắm, lúc này anh cảm giác cả người mình rơi vào tháng 12 băng giá, lạnh đến mức cả người anh đều run rẩy.
Mấy lời còn lại anh thật sự sợ đến mức không nói gì được. Hai chữ “quen nhau” đơn giản mà như nặng ngàn cân, đè nặng đầu lưỡi của anh, làm sao cũng nói không nên lời. Nhưng anh cảm thấy dù gì thì Cố Dần cũng từng yêu đương rồi, dù mới nói được một nửa nhưng ý tứ muốn biểu đạt không cần nói toàn bộ Cố Dần cũng có thể hiểu rõ.
Kỷ Thanh vừa mong chờ vừa hoảng loạn vừa run rẩy đợi câu trả lời.
Quá trình này rất gian nan. Anh hồi hộp đến mức lạnh hết cả tay chân, muốn lôi chăn bông dày trong tủ ra đắp lên người, anh nghĩ là được sưởi ấm thì sẽ không run nữa, có thể làm anh dễ chịu hơn bây giờ một chút.
Nhưng Cố Dần nói gì? À, Cố Dần nói, “Ai da không phải chỉ là giúp em phụ đạo một môn khóa dưới thôi sao, còn nói lời buồn nôn như vậy? Đúng là mấy đứa nhóc này ghê gớm như hổ. Được rồi, bảy giờ tối nay mời em đi ăn cơm, anh còn có việc cúp trước nhaa. “
Giọng nói nhẹ nhàng như là nghe câu “Em thích anh” thành “Cảm ơn anh” .
Kỷ Thanh lập tức hết run.
Chuyện tiếp theo là anh gọi điện thoại lại, không run rẩy cũng không lắp bắp nữa, giọng điệu không mặn không nhạt nói, “Không được, bảy giờ tối nay em… có buổi hẹn hò rồi. “
Anh cố ý nói là hẹn hò cho thêm phần thân thiết, như vậy anh có vẻ càng chủ động, quan hệ với nhà gái càng thân mật hơn.
“À, vậy bao giờ em rảnh thì anh lại mời em đi ăn cơm nhé! Còn việc gì không? “
Thái độ này làm Kỷ Thanh phải nở nụ cười gằn, cậu dùng giọng điệu u ám quái gở nói: “Không sao”. Sau đó cúp máy luôn trước khi Cố Dần kịp phản ứng.
Sau đó trả thù bằng cách “Xem mắt”.
Cũng không biết kết quả là trả thù trên đầu ai.
Bây giờ anh đã hái được quả ngọt, cô gái này chính là khúc nhạc dạo trên đường tiến tới hạnh phúc của anh. Mấy vấn đề liên quan tới hạnh phúc đã giải quyết rồi, cô gái này tên gì, dáng dấp ra sao, anh hoàn toàn không nhớ rõ. Duy chỉ có chuyện xem mắt là anh luôn nhớ kỹ vì anh đã làm một chuyện xấu xa.
Anh gây họa cho con gái người ta mấy năm trước giờ cũng có ngày bị người ta tìm đến tận nơi mắng vốn.
Kỷ Thanh tự biết mình đuối lý nên không dám phản bác cũng không dám cúp máy, máy móc che miệng lại sợ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của Cố Dần, vừa nhìn Cố Dần vừa nghe điện thoại, rất rắc rối.
Cố Dần ôm cánh tay của anh giật giật, đã tỉnh.
“Ai thế? “
Cố Dần ghé vào lỗ tai anh thấp giọng hỏi, giọng nói vừa tỉnh ngủ còn hơi mơ màng nhưng hơi thở mang theo khí nóng lại làm trái tim anh mềm mại hẳn.
Trái tim Kỷ Thanh đã bay bay bay bay rồi. Anh có cái ý xấu nhỏ này, ngón tay run lên, bật loa ngoài.
“Em có một đối tượng xem mắt.”
Kỷ Thanh cắn môi, Cố Dần ôm anh từ phía sau nên anh không nhìn thấy biểu cảm của Cố Dần.
Anh lắng nghe, hơi thở của Cố Dần có chút nặng nề, lồng ngực dán chặt lưng anh khá nóng, một hít một thở, thả lỏng rồi lại ép vào, rung động làm lưng anh cảm thấy tê dại.
Có phải Cố Dần tức giận rồi không?
Anh hơi vui vui một chút, cũng hơi chua xót một chút.
Lần cuối cùng Cố Dần nổi nóng với anh là lúc anh bị đội sổ mấy môn. Cố Dần là trợ giảng, sau lưng len lén dạy thêm cho anh, lúc lên lớp ráng nhịn không lên cơn. Dạy thêm rồi mà vẫn rớt, Cố Dần giận quá nên mới dạy dỗ anh một trận.
Lúc đó bọn họ còn chưa có gì, Cố Dần còn là trai thẳng, mỗi ngày đều được mấy em gái xinh đẹp tỏ tình, bị mấy em giai đẹp trai hẹn pháo. Vì lòng đố kỵ của đàn ông nên Kỷ Thanh bẻ cong Cố Dần luôn.
Sau khi Cố Dần cong rồi mới thấy anh thật sự rất tốt. Ban đầu anh có thể được nâng thành giảng viên nhưng vì trường học xa nhà Kỷ Thanh nên anh bỏ việc, tìm một trường cấp hai nhỏ hơn gần chỗ họ để dạy.
Cô gái đầu bên kia điện thoại đã ngưng chửi rủa, thấp giọng khóc lóc. Kỷ Thanh nghe âm thanh nhỏ dần cũng bắt đầu lải nhải với Cố Dần mấy câu vô căn cứ. Anh cảm thấy nói thật thì quá xàm xí, giận dỗi lại đi hẹn em khác, trẻ con đến thế cơ à?
“Mấy năm trước em chưa come out với người nhà nên bọn họ sắp xếp cho em đi xem mắt với người ta. “
“…..”
“Tuy là em có đi nhưng chuyện xấu gì em cũng chưa từng làm, em cố ý biểu hiện rất thô lỗ giống hệt một thằng ngang ngược, để cô ấy không sinh ra bất cứ cảm xúc gì với em. “
“….”
Kỷ Thanh không kìm nổi đôi môi run rẩy, cho dù Cố Dần nhìn không thấy, “Em còn cố ý không cạo râu, làm mình trông rất lôi thôi. Khi đó em xấu lắm, anh có thấy cũng sẽ không thích. “
“….”
Không có được sự an ủi như mình muốn, dù Kỷ Thanh thấy khó chịu nhưng cũng không ép Cố Dần nói những lời kiểu như “Em trông thế nào cũng đẹp”. Anh chịu đựng sự ấm ức, tiếp tục nói dông dài:
“Sau đó cô ấy không chịu nổi nữa, nói chia tay với em, em chưa từng làm chuyện thân mật gì với cô ấy. “
Đồng thời bên đầu kia điện thoại cô gái cầu khẩn nói, “Ngày hôm qua em đã thấy anh trên báo rồi, em phát hiện ra em còn yêu anh, anh ly hôn đi, về bên em nhé!”
Kỷ Thanh kích động ngừng thở.
Cố Dần sẽ ngang ngược giật lấy điện thoại di động, nói lời thoại kiểu như “Người đàn ông này là của tôi” sao?
Hay hung hăng hôn lên môi anh, để cô gái kia được nghe GV live hả?
Ném điện thoại xuống đất, tức giận muốn trừng phạt anh là cách tốt nhất.
Kỷ Thanh đợi nửa ngày, đợi đến lúc Cố Dần thoải mái ngủ khò khò luôn. =))
Trầm bồng du dương, xen lẫn niềm vui sướng
Kỷ Thanh bẹp miệng nói với cô gái kia: “Cô nghĩ sao mà mượn cái cớ chả ra sao như vậy, lại thất bại” rồi tức giận cúp máy luôn.
Anh xoay người rời giường, giơ cái chân dài của Cố Dần lên, nhắm ngay vị trí chọc vào.
Chương 02
Huyệt đỏ au, toàn là nước, tinh không ngừng chảy dài ra bên ngoài.
Tinh dịch lỏng, lúc chảy ra lúc còn kéo theo sợi chỉ bạc khiến miệng huyệt lóa nước.
Góc chăn kia bị dịch dính ướt, một mảng dịch nhỏ dính vào cái mông tròn của Cố Dần làm cái mông vểnh đó hơi ươn ướt.
Cố Dần gợi cảm như vậy không phải là Kỷ Thanh không cho tẩy rửa mà là Cố Dần cảm thấy không cần rửa, tinh dịch vô trùng vô khuẩn, cần gì phải lau.
[ =)) xạo đó các bợn, khoa học chứng minh là tc thấy mệ nha :))))) ]
Cho nên đã kết hôn nhiều năm như vậy mà Cố Dần vẫn ôm tinh dịch anh ngủ.
Tiểu huyệt của Cố Dần bị làm đến mức lỏng lẻo mềm mại, cực kỳ nhạy cảm, lần nào sờ vào cũng có thể lấy được tinh dịch nhơm nhớp.
Kỷ Thanh tiến vào xong không vội vàng di chuyển, anh được mút rất thoải mái, tiểu huyệt vừa nóng vừa chặt – đúng là muốn ngậm cậu mất hồn – đang co rút theo quy luật.
“Anh tỉnh rồi à? “
Kỷ Thanh ưỡn thắt lưng, Cố Dần kêu lên một tiếng, mở mắt ra nhìn anh.
Không lên tiếng, không ngăn cản, lông mày không nhíu lại, trong ánh mắt cũng không có sự khó chịu.
Cố Dần nhoài người lên hôn Kỷ Thanh một cái, áp mặt vào mặt anh, dịu dàng hỏi:
“Sao thế?”
Kỷ Thanh hơi đau lòng, ngày mai Cố Dần còn phải dậy sớm đấy.
Anh chậm rãi rút ra ngoài, dương vật đã hoàn toàn cương lên, trên lông mu còn vương bọt nước, cương cứng đến mức làm anh khó chịu.
Anh áp đảo Cố Dần, dùng một tay chậm rãi vuốt ve hạ thể, tựa vào ngực Cố Dần nói với giọng buồn tủi:
“Có người gọi điện tỏ tình lúc nửa đêm, anh nói ngủ là ngủ luôn, hông có tí ý thức nguy hiểm nào à? “
“Anh mệt lắm rồi.” Cố Dần vuốt ve gáy Kỷ Thanh, lại bổ sung thêm một câu, “Có chứ, nhưng anh tin tưởng em mà. “
Hắn ngáp một cái, xoa xoa đầu Kỷ Thanh, dùng chân ra hiệu cho Kỷ Thanh cọ cọ vào, “Bây giờ em chính là vợ anh. “
Kỷ Thanh lại đau lòng.
Hắn tin tưởng mù quáng kiểu gì vậy, mình từng đi xem mắt thật đó.
Thì… sảy ra là anh cũng có thể bỏ nhà theo người khác đấy, không muốn Cố Dần yên tâm như thế đâu.
Kỷ Thanh nghĩ vậy bèn ma sát giữa hai đùi Cố Dần, bộ phận kia của hai người dính chặt vào nhau theo từng động tác, vô cùng nóng bỏng.
Kết hôn nhiều năm thế rồi, Cố Dần rất tâm lý. Không tra xét khi đi công tác, không kiểm tra điện thoại, không hỏi nhiều lúc đi quán bar, luôn luôn tỏ vẻ hiểu chuyện khi thân mật với người mẫu nam.
Có một lần anh đi công tác hơn nửa tháng, điện thoại di động của thằng bạn thân cùng đi không ngừng nghỉ, Wechat cũng không ngừng nghỉ luôn. Nó thấy điện thoại Kỷ Thanh im thin thít bèn hâm mộ nói:
“Đối phương hiểu chuyện là chuyện tốt.”
Kỷ Thanh hừ lạnh một tiếng, coi những lời này là khiêu khích, thẹn quá hóa giận nói, “Cậu làm xong việc chưa, ai cho cậu gọi điện riêng trong thời gian làm việc? “
Bạn anh thấy vậy đành phải ra ngoài, đến giờ anh mới lén tìm điện thoại gọi cho Cố Dần, vừa nghe được giọng hắn anh đã bắt đầu ấm ức.
“Sao anh không gọi điện thoại cho em, gửi tin nhắn lại không nghe thấy tiếng.”
Mãi lâu sau Cố Dần mới nói, “Về nhà nói chuyện sau, học sinh đang hỏi bài anh.”
Khó khăn chịu đựng đến giờ Cố Dần tan tầm, anh gọi sang ngay. Cố Dần vội vàng nói trong điện thoại:
“Tối nhé. Đm chúng nó mới tí tuổi đầu mà đã yêu với chả đương, vừa tan học là ôm nhau hôn nhau chùn chụt nhưng lại bị anh bắt được. “
Giờ Kỷ Thanh còn làm được gì khác chứ, chỉ có thể vui vẻ thổi gió bên tai Cố Dần, “Nhất định phải chia rẽ bọn nó, loại chuyện chia uyên rẽ thúy này đúng là vô cùng cấp bách.”
Đến tối Cố Dần rất thành thật, chủ động gọi điện thoại cho anh, tiếng bùm bùm ầm ĩ vang lên trong phòng.
Kỷ Thanh nhíu mày, “Anh đang làm gì thế? “
“Anh đang rơi trang bị*, thằng học sinh ngu ngốc của anh thi giữa kỳ tới nơi rồi mà còn chơi game online nữa.”
Kỷ Thanh không thể tưởng tượng nổi, nói, “Anh làm vậy nó mất ngủ mất? Anh mau trả lại đồ cho người ta. “
“Đợi nó lên điểm trong đợt thi thử mới trả.” Cố Dần dửng dưng cười ha ha, “Thằng nhãi ranh này còn nói là thầy cứ đợi xem, ngày mai anh dọa chết nó luôn.”
[ Rơi trang bị: Khi tiêu diệt một nhân vật hay boss thì sẽ rơi trang bị. Trong trường hợp này mình nghĩ là anh Cố Dần đánh cho nhóc kia rơi hết trang bị xong nhặt luôn cho xợ. ]
Chương 03
Kỷ Thanh không thể nhớ nổi những chuyện xảy ra sau đó, đầu óc anh trống rỗng, cơn cực khoái gần như làm khóe mắt anh ướt át.
Sau khi anh bắn xong mới nhận ra Cố Dần đã bắn tự lúc nào, dương vật ỉu xìu, trên bụng còn mấy vệt trắng đục, giờ đây đang ngủ ngon lành.
Kỷ Thanh rất biến thái muốn liếm hết số dịch trắng đục này, liếm sạch sẽ, không chừa giọt nào, còn muốn vươn đầu lưỡi để Cố Dần xem mình đã nuốt mất.
Anh kiềm nén mãi mới rút một tờ giấy ra nhẹ nhàng chà lau cho Cố Dần.
Anh làm như vậy không phải là vì sợ Cố Dần bảo thủ, người từng là trai thẳng không nhìn nổi gay nuốt tinh dịch.
Anh sợ Cố Dần bị kích thích, thú tính quá độ không thể khắc chế được thì ngày mai khỏi lên lớp luôn.
Cố Dần rất dễ phục vụ, muốn chơi thế nào anh cũng phối hợp. Gập chân thành hình chữ M, tự an ủi cho bạn đời xem hay thốt lên một đống từ ngữ dâm tục Cố Dần đều coi là chuyện bình thường.
Nhưng Kỷ Thanh không làm được, anh không chịu nổi, anh cảm thấy hơi xấu hổ.
Trong xương cốt anh vẫn là loại người bảo thủ cổ lỗ sĩ, sao làm tình lại cần nhiều chiêu trò quỷ quái như vậy, cũng không phải vận động viên thể thao mà phải đào ra một đống tư thế. Làm kiểu gì thì cuối cùng cũng đâm vào thôi, đâm sao mà chả là đâm.
Cố Dần đâu để ý đến chút dè chừng này của Kỷ Thanh.
Anh là chủ nhiệm lớp, tinh mắt nhìn về phía cửa sau, tịch thu được một quyển manga. Hai người đàn ông trên ảnh bìa đều rất đẹp trai, Cố Dần lật sơ sơ mấy trang, nhớ được không ít lời thoại.
Đêm đó lúc ân ái anh học gì làm nấy lại khiến Kỷ Thanh sợ hết hồn.
“Của vợ lớn quá! A ~ đừng chơi nữa sắp hỏng rồi! “
“Anh muốn nữa, nóng quá bắn cho anh, nóng quá sướng quá thoải mái quá! “
“Sắp ra sắp ra, đúng là chỗ đó á đừng chạm vào đó… A ~ đáng ghét, lại bắn rồi! “
Kỷ Thanh hốt hoảng che miệng Cố Dần vào, đỏ mặt hỏi anh:
“Anh chơi trò lưu manh gì vậy? “
“Anh kêu dâm mà.” Cố Dần vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Kỷ Thanh, sự mềm mại làm Kỷ Thanh phải mướt mồ hôi.
“Không được kêu nữa!” Kỷ Thanh đánh anh một cái, “Không được học theo, thô tục lắm! “
Cố Dần nghiêm túc gật đầu, gương mặt trông như người đàn ông cứng rắn, cương nghị, nhiệt huyết, mình đồng da sắt, vô cảm.
Kỷ Thanh nghĩ, sao một khuôn mặt chính trực như vậy lại có thể nói ra mấy lời càn rỡ đến thế chứ.
Cố Dần nhớ lại, trong cái quyển manga đó cũng không thiếu mấy thứ thú vị khác nên anh đề nghị, “Nếu không chúng ta thử tư thế cưỡi ngựa một chút đi! Để em ra sức hoài anh cũng băn khoăn lắm, không công bằng cho em. “
Kỷ Thanh cảm thấy có thể chấp nhận được bèn kín đáo gật đầu một cái, ngại ngùng đồng ý.
Nhưng súng thật đạn thật vừa đè xuống thì Kỷ Thanh đã không làm được. Cái mông cong vểnh của Cố Dần đè lên tinh hoàn của anh, lúc lên lúc xuống, khẽ co khẽ rút, mỗi lần tiến vào vừa nhanh vừa độc, cảm giác hai hòn d*i sắp bị mông anh nuốt chửng luôn.
Trong phòng tràn ngập tiếng “Bạch bạch bạch”, vang dội hơn bất cứ lúc nào hết. Dường như người đàn ông đè trên người anh đã hóa thú rồi, chủ động nhiệt tình, cực kỳ mạnh mẽ.
Kỷ Thanh hơi sợ hãi, anh không đẩy được Cố Dần, anh sờ soạng chỗ hai người đang kết hợp với nhau một tí, dính ướt một mảng, tiếng nước nhóp nhép làm anh mặt đỏ tim đập.
Kỷ Thanh sợ phát khóc, không thể chơi như vậy đâu, cân nặng của đàn ông cộng thêm lực độ chạy nước rút làm phía dưới của anh tê dại luôn rồi.
Anh muốn bắn ra nhưng từ đầu đến cuối Cố Dần vẫn lắc lư cơ thể, thắt lưng nhấp nhô lên xuống, hậu huyệt giống như cái cờ lê bằng sắt kẹp anh thật chặt làm anh muốn bắn cũng không bắn được.
Khó khăn lắm Kỷ Thanh mới lật người đè Cố Dần xuống, tét cái mông kia thật mạnh như là đang trừng phạt nó. Vành mắt đỏ ửng nửa ngày, chậm rãi đâm rút hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại, thoải mái bắn ra.
Kỷ Thanh làm tình cẩn thận như vậy cũng không phải là vì anh yếu ớt đâu, hông của anh giống như một cái motor vậy, có thể “phạch phạch phạch” không ngừng nghỉ.
Chỉ là tuyến lệ của Kỷ Thanh rất phát triển, cảm xúc mãnh liệt là chảy nước mắt luôn. Anh đã tự ti rất lâu vì nhược điểm nho nhỏ này của mình, anh cảm giác mình giống con gái y xì đúc, nhưng anh cũng không muốn mà. Anh không phải là người không biết ăn nói, nếu thật sự muốn biện giải điều gì thì chưa chắc đối phương đã nói lại được, anh chỉ cần hít sâu trước khi nói, nhắm mắt lại không cho nước mắt trào ra khỏi viền mắt đỏ hoe thì vẫn có thể cãi nhau được.
Nhưng anh trở nên như này, hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc, đều là tại Cố Dần!
Bởi vì Cố Dần nói: “Em tủi thân cái gì chứ, bả vai của anh cho em dựa này. Sao lớn rồi mà còn khóc nhè như con nít vậy.”
Thế là Kỷ Thanh òa khóc, nước mắt tuôn trào tựa vào vai Cố Dần.
Có người dỗ có người đau, người anh quan tâm không chê thì sao anh phải nhịn phải kiềm chế chứ?
Cho nên bây giờ nếu làm tình quá kịch liệt thì Kỷ Thanh sẽ không kiểm soát được, vừa khóc vừa chịch.
Anh không thể tin được đó là cảnh tượng như thế nào, đúng là làm lòng anh phải sợ hãi.
anh công moe quá hơ hơ
“Vừa khóc vừa chịch” mẹ ơi đúng là cảnh tượng tuỵt zời ;)))